Tịch Thanh trực tiếp che miệng kinh hô, suýt nữa thì không kìm được mà hét lên, nhưng kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm đã giúp cô kiềm chế lại. Đâu chỉ có cô, ngay cả Chu Tiêm Vân đang nằm bò dưới đất cười nhạo Khương Lâu cũng kinh sợ. Hoắc Dục nhìn thế nào cũng không giống loại người thích tiếp xúc thân thể với người khác, rảnh rỗi không có việc gì còn bế đồng đội lên nữa chứ. Cậu ta bị ảo giác rồi sao?
“Đau không?”
“A? À à, cũng, cũng được…” Khương Lâu ấp úng đáp, “Không phải, anh, anh…”
Anh nửa ngày, Khương Lâu nghẹn ra một câu: “Tay anh có đau không? Tôi không nhẹ đâu.”
Hoắc Dục không trực tiếp trả lời câu hỏi này, ngược lại nói: “Sau này cẩn thận hơn.”
Khương Lâu “À” một tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút không thú vị. Trong lòng cậu cân nhắc chuyện vừa rồi, nếu không phải Dương Hữu vướng chân cậu một chút, cậu cũng sẽ không chao đảo như vậy.
Nhưng là Dương Hữu cố ý hay vô tình, điều này không thể nào phán đoán được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play