“Tỉnh rồi?”
Hoắc Dục ngồi bên mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu.
Khương Lâu chớp chớp mắt, luôn cảm thấy ánh mắt của Hoắc Dục nhìn cậu không giống ngày thường, dường như ẩn chứa rất nhiều sự dịu dàng, thương tiếc và đau lòng.
“Sao vậy?”
Khương Lâu bị hắn nhìn đến hơi rụt rè, thật sự quá bất thường, chưa bao giờ có chuyện Hoắc Dục rời giường mà không đi làm việc, lại còn ngồi bên cạnh nhìn cậu.
Hoắc Dục vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu.
“Bảo bối, tôi xin lỗi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play