Khương Lâu chỉ bị giữ lại bệnh viện theo dõi một ngày, khi xuất viện vào ngày hôm sau, khu vực gần bệnh viện quả thực đầy ắp phóng viên. Cứ tùy tiện vớ bừa trong dải cây xanh là có thể túm được một người đang núp ở đó.
Cũng may mắn là đội ngũ làm việc đủ bí mật, đến tận khi Khương Lâu đã ngồi xe về đến nhà mà vẫn không bị phát hiện.
Hoắc Dục đã ở bệnh viện hai ngày, công ty có một đống việc cần giải quyết, nên sau khi đưa Khương Lâu về nhà, hắn liền trở lại công ty.
Khương Lâu cũng không ở nhà đợi, bị các đồng đội ùn ùn kéo về ký túc xá để hỏi han ân cần.
Ngay cả Chu Tiêm Vân cũng tự tay pha một ly sữa bò đưa đến tận tay cậu, khiến Khương Lâu vô cùng cảm động và có chút sửng sốt.
“Tiểu Chu, thật sự không cần đâu,” Khương Lâu huyền huyễn nhìn Chu Tiêm Vân cầm một cái chăn nhỏ ra, “Anh đây chưa có bệnh nguy kịch gần đất xa trời đâu.”
Chu Tiêm Vân ngẩng cằm vẫn là vẻ mặt như người khác thiếu hắn 500 vạn: “Đây là tôi sợ cậu làm chậm trễ hoạt động của nhóm mình, động tí là ngất xỉu, thể trạng yếu ớt như vậy, cậu là Lâm Đại Ngọc à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT