Kiều Nhiễm Nhiễm không thừa nhận: "Em nào có ngu ngốc như vậy, em còn kiếm lời được vài đồng!" Thời buổi này, một ngày kiếm được mấy đồng đã đủ để người ta khen ngợi rồi!
Kiều Thanh Đại đưa tay ra: "Tiền đâu?"
"...Mua đồ rồi." Vừa nói, ánh mắt cô ấy còn liếc về phía bên cạnh cửa, nơi có đặt một túi lương thực.
"Đưa qua đây cho chị xem nào."
Kiều Nhiễm Nhiễm cố nén cơn đau trên lưng, kéo túi lương thực lại để Kiều Thanh Đại xem.
Kiều Thanh Đại không hề có chút thương xót nào, tính cách của con bé này đúng là không đánh không nhớ.
Cô đưa tay vào túi, một nắm gạo màu vàng rơi xuống, cười như không cười nhìn Kiều Nhiễm Nhiễm: "Em định đem số đồ này cho người ở lều bên kia sao?"
Kiều Nhiễm Nhiễm không rõ nguyên do: "Đúng vậy! Chỉ có những thứ quý giá mới có thể thể hiện lòng thành của em!"
Kiều Thanh Đại lập tức cạn lời, ánh mắt cô nhìn Kiều Nhiễm Nhiễm như đang nhìn con lợn trong chuồng: "Em thật sự sợ người khác không biết họ có thứ tốt hay sao?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT