Dù sao đi nữa, từ nay về sau nàng cũng không còn cơ hội nào khác.
Ba năm trước, nàng và Vệ Nghi đã là bạn hữu, nếu nàng có thể gả cho Vệ Gia thì thật tốt biết bao. Dù hiện tại đôi chân của chàng đã bị tàn phế, thì nàng vẫn không màng. Nhưng nàng biết điều đó là không thể. Phụ thân của nàng sẽ không bao giờ đồng ý, và Vệ Gia, có lẽ chàng cũng chẳng yêu thích nàng. Rốt cuộc, Vệ Gia mới chỉ gặp nàng có hai lần, có lẽ còn không nhớ được nàng là ai.
Khâu Thanh Thanh nắm chặt tay Hạnh Tử, đôi mắt mỹ lệ ngấn lệ: “Hạnh Tử, ta biết ta với chàng không có duyên. Ta chỉ muốn trước khi xuất giá trợ giúp được cho họ một phần sức lực. Sau khi ta gả đi, ta cũng sẽ dẹp lòng mà thôi.”
“Tiểu thư, người đừng khóc, mỗi lần người khóc, lòng Hạnh Tử cũng đau lắm. Nô tỳ không nói nữa, người muốn làm gì thì cứ làm theo ý mình.” Hạnh Tử vội lấy khăn tay lau nước mắt cho Khâu Thanh Thanh, rồi thở dài: “Giá mà tiểu thư có thể gả cho công tử Vệ Gia thì tốt biết mấy. Dù không được vậy, lão gia cũng không nên gả người cho Lục hoàng tôn làm thiếp chứ.”
Trong Kinh thành, ai cũng biết Lục hoàng tôn là kẻ hư đốn, ngày đêm đắm mình ở Nam Phong quán và thanh lâu. Mới mười hai tuổi đã làm cha, thân bất học, nghiệp bất thành, tính tình tàn bạo, người ta vẫn thường thấy xác người bị đưa ra từ phủ của hắn.
(Thân bất học, nghiệp bất thành: không học vấn, không nghề nghiệp)
Lục hoàng tôn từng cưới hai chính thất, nhưng cuối cùng cả hai đều bị hắn đánh chết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT