Những lời của bà Hứa khiến cơn giận trong lồng ngực Ân Âm bùng lên thêm, cô không kìm được mà nâng cao giọng, ánh mắt đầy sự mỉa mai: “Con nói chuyện khó nghe? Có bằng mẹ nói chuyện khó nghe không? Mẹ có cần con phát lại đoạn video giám sát lần nữa để xem mẹ đã chửi mắng Hoan Hoan như thế nào không?”
Những lời nói sắc bén đó như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim Hoan Hoan, khiến vết thương vốn đã rỉ máu của cô bé càng thêm đau đớn. Sao bà có thể nhẫn tâm đến như vậy?
“Mẹ, mẹ thiên vị quá rồi. Mẹ tưởng rằng Hoan Hoan sai, nên cứ thế chửi mắng con bé, ép buộc con bé phải xin lỗi Khả Khả. Nhưng khi Khả Khả sai, mẹ lại dễ dàng bỏ qua, tìm mọi lý do bào chữa cho nó. Mẹ, con không phản đối việc mẹ đối xử tốt với Khả Khả, dù gì cũng đã sống chung nhiều năm, con hiểu mẹ có tình cảm với nó. Nhưng mẹ, con chỉ muốn hỏi mẹ một câu, ai mới là cháu ruột của mẹ? Con không yêu cầu mẹ phải đối xử với Hoan Hoan như với Khả Khả, nhưng trái tim mẹ không thể thiên lệch đến mức này.”
Mỗi câu nói của Ân Âm càng làm khuôn mặt bà Hứa thêm khó coi. Bà thừa nhận mình có thiên vị, nhưng trái tim con người vốn không thể hoàn toàn công bằng. Trước đây, Khả Khả đã cứu mạng bà, nên bà thiên vị Khả Khả thì có gì sai. Hơn nữa, Khả Khả chỉ vì quá quan tâm đến họ, chứ đâu có phạm sai lầm gì nghiêm trọng, có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?
Càng nghĩ, bà Hứa càng cảm thấy không hài lòng với Hoan Hoan, trong lòng vô cùng phiền não.
Tại sao phải trở về? Đã bị bắt cóc rồi, sao còn phải trở về?
Nếu cô bé không trở về, gia đình họ bây giờ vẫn còn hạnh phúc và hòa thuận, sẽ không có những cuộc cãi vã như hôm qua và hôm nay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play