Mọi người đều hiểu rất khó để một người vẽ tay không ra hình tròn hoàn hảo như vậy, huống gì là Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy cần phải dùng tay kia đỡ tay còn lại mới nắm được bút.
Vì vậy những người vây quanh vòng tròn đỏ trên tờ giấy trắng chỉ thấy phòng học càng lúc càng lạnh, hơi lạnh vô hình theo mắt cá chân dần luồn lên khiến người ta dựng tóc gáy, sợ hãi, thậm chí muốn rời xa cây bút đỏ và tờ giấy trắng.
Bọn họ đều có cảm giác như vậy, còn Ngô Nguyệt Hàn và Hà Uy vẫn luôn nắm chặt bút cảm thấy thế nào?
Trán Hà Uy rịn một lớp mồ hôi lạnh, đọng lại thành giọt thi nhau chảy xuống, ánh mắt dần tan rã trống rỗng, Ngô Nguyệt Hàn cũng không khác anh ta là bao, cơ thể khẽ run lên, vì vậy dù bọn họ đã dùng một tay khác đỡ lấy khuỷu tay vẫn không thể khiến nó ổn định.
Vì vậy cây bút đỏ cứ di chuyển lung tung trên giấy, để lại một số vết chấm và đường cong không có quy luật, hơn nữa ngòi bút rời khỏi giấy rất nhiều lần, cứ vậy treo giữa không trung.
“Anh đừng lung lay nữa được không? Giữ chắc vào…” Ngô Nguyệt Hàn thấy thế, không nhịn được nói với Hà Uy: “Anh mà sợ nữa là tôi không nắm nổi bút đâu…”
“Cô mới sợ, mẹ nó tôi sợ lúc nào!” Hà Uy nghe vậy lập tức cãi: “Cô đừng run này run nọ là bút hết nghiêng ngả thôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play