Chỉ tiếc Thẩm Thu Kích năm sáu tuổi không có năng lực phản kháng trước Liễu Bất Hoa, bị anh ta nắm cổ áo ngủ kéo tới chỗ Tạ Ấn Tuyết.
Thẩm Thu Kích lắc đầu mấy lần, mím môi đi đến trước Tạ Ấn Tuyết cúi đầu chắp tay, lễ phép chào hỏi y: “Thầy ạ.”
Tạ Ấn Tuyết không hề có sức chống cự với trẻ con tầm tuổi này, cứ nhìn thấy lại muốn nhéo vài cái, có lẽ vì cả đời y chú định cô độc, không có bạn có bè, cũng có thể vì từ nhỏ y đã bệnh tật triền miên, thấy lũ trẻ như mặt trời mới mọc tràn đầy sức sống, trong lòng không khỏi thích thú.
Chẳng qua Tạ Ấn Tuyết hiểu rất rõ tính tình lạnh nhạt của học trò, không thích bị người khác chạm vào.
Cho nên y chỉ ngồi xuống sửa lại vạt cổ bị Liễu Bất Hoa kéo lộn xộn cho Thẩm Thu Kích, sau đó dịu dàng nói: “Sao sắc mặt con xấu vậy? Khó chịu chỗ nào à? Ngày mai xin nghỉ cho con nhé.”
Nếu những đứa trẻ khác nghe như vậy không biết sẽ vui tới mức nào, nhưng Thẩm Thu Kích không chỉ không vui mà còn cảnh giác từ chối: “Không, con muốn đi học.”
Tạ Ấn Tuyết khẽ thở dài: “Không, có lẽ mai con không đi học nổi đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play