Vấn đề lớn là đằng khác.
Nhưng Cường Chí Viễn chỉ có thể giữ câu này trong đầu, thậm chí gã không thể hỏi Tạ Ấn Tuyết có thấy túi tiền đặt trước cửa phòng 209 hay không, bởi vì Cường Chí Viễn biết chắc chắn đáp án của Tạ Ấn Tuyết sẽ là không.
Vả lại nếu Tạ Ấn Tuyết làm lớn chuyện, như vậy tất cả người chơi đều sẽ biết kế hoạch mượn dao giết người đêm qua của gã, khi đó gã sẽ bị mọi người cô lập.
Cô lập là việc nhỏ, nếu Văn Nhân Yến và Hạ Diệu ghi thù, học theo gã thả tiền trước cửa, chỉ e gã sẽ khó thoát.
Cũng may tối qua gã còn để lại hai mươi đồng vàng dự phòng, hôm nay kiếm thêm hai mươi đồng nữa là có thể lên tầng ba, cho nên Cường Chí Viễn chỉ có thể nghiến răng nuốt lời vào bụng, nở nụ cười mang theo ý hận, gằn nói: “Không.”
“Không là được.” Tạ Ấn Tuyết nói xong, thấy mọi người đã tụ lại đông đủ ở tầng hai liền đứng dậy khỏi ghế sofa, xách một túi tiền nói với mọi người: “Tối qua tôi nhặt được một túi tiền trước cửa, đếm thấy không ít, có đúng bốn mươi đồng.”
Cường Chí Viễn nghe vậy cũng ngẩn ra giống mọi người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT