Chu Dịch Côn nghe Tạ Ấn Tuyết nói gã mới là người bị ám, tròng mắt trợn trừng sắp rớt ra, chờ Liễu Bất Hoa nói xong lại càng sợ hãi, vội vàng phủ nhận: “Không thể nào!”
Về cơ bản khi có số điện thoại gọi tới, chỉ cần có chức năng hiển thị tên người gọi thì các cuộc gọi tới đều sẽ được hiển thị, nếu lưu tên người liên lạc, nó sẽ được hiển thị đầu tiên.
Mà khi đã có tên lưu số, phần lớn sẽ bỏ qua con số nho nhỏ hiển thị bên dưới, Chu Dịch Côn cũng vậy.
Huống gì khi cuộc gọi được gọi qua, bọn họ còn đang kẹt trong thang máy chỉ có nút bấm tầng -18, Chu Dịch Côn nhìn thấy tên người gọi còn chịu nghe đã tốt lắm rồi, chẳng mong gì gã để ý con số bên dưới.
“Tôi không nhìn!”
Bây giờ nghe Tạ Ấn Tuyết nói có thể người bị ám là mình chứ không phải Lận Kiến Hiền, Chu Dịch Côn lại càng không dám động vào, chỉ sợ sờ một chút sẽ mất mạng, vội bổ nhào vào người Tạ Ấn Tuyết gào thét: “Cậu Tạ mau cứu tôi, rốt cuộc chuyện là sao đây? Không phải bạn tôi mới bị ám hay sao?”
“Bạn ông bị ám?” Tạ Ấn Tuyết liếc Chu Dịch Côn, hỏi ngược lại gã: “Thật ra tôi cho rằng ông ta mới là quỷ, chỉ là không biết mình là quỷ mà thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT