Trần di nương gầy hẳn đi, trên đầu không cài bất cứ thứ gì, chỉ dùng một dải vải buộc tóc, mặc áo cổ đứng dài tay hoa văn cành lá bốn mùa và quần hoa văn như ý, may mắn. Trước đây, bà thường xuyên mặc những bộ y phục này, dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng, khiến người ta nhìn thấy liền sinh lòng thương xót. Nhưng chỉ sau một năm, bây giờ những điều đó đã biến mất. Bộ quần áo này mặc trên người bà cứ như là được treo trên bộ xương khô.
Mắt Đoạn Viên Viên đỏ hoe. Nhìn thấy Ninh Văn Bác còn ở đây, nàng sợ ông ta nghĩ rằng mình không nể mặt, sau này đối xử tệ bạc với dì Trần, bèn cố nén nước mắt.
Nàng nhỏ giọng nói với Ninh Tuyên: “Dì ở quê nhất định đã phải chịu rất nhiều khổ cực.”
Trong lòng Trần di nương, Ninh Văn Bác chính là kẻ giết người. Mỗi ngày ở bên cạnh ông ta, bà lại nhớ đến cảnh tượng Ninh Châu chết thảm, thất khiếu chảy máu. Ngày này qua ngày khác, làm sao bà chịu nổi chứ?
Ninh Tuyên càng kinh ngạc hơn. Hắn có trí nhớ rất tốt, vẫn còn nhớ rõ ràng hình ảnh mẫu thân lúc hắn còn nhỏ. Hai năm trước, hắn vẫn chưa nhìn thấy sự khác biệt quá lớn, nhưng hôm nay gặp lại, trong lòng hắn bỗng hiện lên một câu: “Mẫu thân thật sự đã già rồi.”
Nhưng bà mới hơn bốn mươi tuổi. Là do hắn bất hiếu, không chăm sóc tốt cho bà, khiến cho dung mạo bà xuống sắc. Vợ chồng họ đều đứng im, không dám tiến lên, giống như Đại Lang đang xoay quanh chân Trần di nương, muốn nhào vào lòng bà nhưng lại không dám.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT