"Úc huynh, huynh tìm người cũng đã hai mươi năm rồi." Nam Diên mặt không cảm xúc nhắc nhở: "Nếu huynh thực sự muốn tìm ai đó, sao không vẽ một bức họa? Ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, chẳng phải sẽ nhanh hơn so với việc huynh cứ mò mẫm khắp nơi thế này sao?"
Thế nhưng, trong chuyện này, Úc Giang Ly lại cố chấp đến kỳ lạ. Y lại lặp lại câu nói mà y cũng không biết mình đã nói nó bao nhiêu lần rồi: "Ngụy huynh, không phải ta không muốn nhờ huynh giúp đỡ, mà là... thê tử định mệnh của ta, chỉ có chính ta mới có thể nhận ra nàng ấy."
Nam Diên nhìn y thật lâu, rồi như thường lệ, đáp lại một câu: "Vậy chúc Úc huynh lần này được như ý nguyện."
Úc Giang Ly khẽ cười, ôn hòa nói: "Mượn lời chúc của Ngụy huynh."
Tiểu Đường mơ màng: "Diên Diên, hắn đang làm cái quái gì vậy? Làm gì có cái gọi là thê tử định mệnh chứ. Hắn đang cố tình đúng không? Hắn muốn độc thân cả đời, rồi kéo cả ngươi độc thân theo hắn!"
Nam Diên không nói gì, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện này, tâm trạng của nàng đều trở nên phiền muộn hiếm thấy.
Úc Giang Ly rời đi, rồi lại quay về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT