Tuy Bắc Cung Ly tán thưởng tài năng của Ngụy Liễm, nhưng đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của đối phương.
Hắn cảm thấy… chữ "tri kỷ" thanh tao như thế mà cũng bị Ngụy Liễm bôi nhọ mất rồi.
"Chỉ một phong thư thôi mà lại có thể khiến Tuyên Bình Hầu tin vào lời hoang đường đó sao?" Bắc Cung Ly vẫn có chút hoài nghi.
"Sao lại là hoang đường? Những ngày qua, ta và ngươi hợp ý thế nào, vừa gặp đã tiếc rằng gặp nhau quá muộn thế nào, chẳng phải Tuyên Bình Hầu và đám môn khách khác đều trông thấy hay sao?"
Nghe vậy, Bắc Cung Ly bỗng thấy vừa nghẹn khuất vừa bực bội: "Ngụy huynh đã tính toán từ lúc đó rồi sao? Đến chuyện này mà cũng mang ra lợi dụng, còn có gì là ngươi không thể tính toán nữa?"
Nam Diên thản nhiên đáp: "Không tính ra được Bắc Cung huynh lại chân thành như vậy, đáng để kết giao."
Bắc Cung Ly nghe xong câu này, tâm trạng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút. Hắn lại hỏi: "Ngụy huynh có thể bắt chước nét chữ của người khác? Chúng ta mới quen nhau được bao lâu, vậy mà ngươi đã mô phỏng được chữ viết của ta rồi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT