Đỗ An liếc nhìn chủ tử, hiếm khi thấy sắc mặt gia đen đến mức này, khiến hắn không khỏi dè dặt hơn hẳn khi mở miệng: "Gia, xem ra Nhuyễn Cốt Tán này chẳng theo quy luật nào cả. Hay là… thôi vậy?"
Hắn thì không ngại chuyện lúc no lúc đói, chỉ là xót xa khi thấy chủ tử cũng phải chịu khổ như vậy.
Sơn trại này mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, một vào lúc mặt trời mọc, một vào lúc mặt trời lặn. Sau lần lấy thân thử thuốc trước đó, hai người họ đã xác định rằng, chỉ cần bị hạ dược, thì chắc chắn cả hai bữa đều sẽ dính độc. Vì thế, chủ tớ họ thay phiên nhau thử thuốc — một người ăn đến căng bụng, người còn lại thì phải chịu đói suốt cả ngày.
Lâu dài như vậy, dạ dày của chủ tử chịu sao mà chịu nổi?
Ngón tay Úc Giang Ly siết chặt, ánh mắt u ám nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cứ tiếp tục chờ, thể lực của chúng ta đã gần khôi phục như cũ, ngày họ hạ Nhuyễn Cốt Tán tiếp theo chắc chắn sẽ đến trong nay mai."
Đỗ An cung kính đáp "vâng", nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Gia à, câu này ngài nói không dưới mười lần rồi. Kết quả thì sao? Cơm vẫn sạch bong, chẳng có gì hết…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT