Chờ đến khi thợ săn đi xa, Nam Diên vốn trông như đang ngẩn người liền quay đầu nhìn về hướng hắn rời đi.
Tiểu Đường lập tức lên tiếng than thở: “Diên Diên, hắn dám mắng ngươi là heo, rõ ràng chính hắn mới là heo! Ăn khỏe như vậy, thỏ kho tàu hôm trước nấu cả một nồi lớn, một mình hắn ăn hết sạch! Thợ săn xấu xí gầy gò thế kia mà sao lại ăn được nhiều thế không biết?”
Ẻm nhất quyết không thừa nhận rằng chính vì mình không được ăn, trong khi thợ săn lại ăn được nhiều như vậy, nên trong lòng ẻm không được cân bằng.
Nam Diên hờ hững nheo mắt, nhìn về khu rừng rậm rạp phía xa: “Tiểu Đường, nhóc cũng muốn ăn à?”
Tiểu Đường ấp úng: “Ta, ta không thèm! Ta là thần thú thượng cổ, lại còn là con của Thánh thú, trời sinh pháp lực vô biên, có thể bế thực, chẳng cần ăn mấy thứ ngũ cốc tầm thường này!”
Nam Diên nhàn nhạt cất lời: “Con người sinh ra với năm giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân. Nếu đã có lưỡi mà không dùng, chức năng của nó sẽ dần thoái hóa.”
Tiểu Đường bĩu môi: “Ai bảo ta không dùng lưỡi chứ? Trong không gian của ta có linh lộ, ngọt cực kỳ, còn có rất nhiều Tích Cốc Đan nữa. Tích Cốc Đan cũng ngọt, ta thường xuyên ăn như kẹo ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT