Kể từ khi hoàng đế ban cho hắn bốn chữ "thất nhã hòa nhân" thì phòng khách đó đã bị niêm phong rồi. Hiện tại nơi Hầu gia đang ngồi vốn dĩ là một phòng khách nhỏ để nghỉ ngơi, nhưng tạm thời được dùng để tiếp khách địa phương. Hầu gia được nha hoàn dẫn đến đây, ông ta cho rằng con trai đã thăng quan nên bắt đầu ngạo mạn, cố ý dẫn mình đến một phòng khách chật hẹp để ngồi, vì thế sắc mặt vô cùng khó coi.
Ngồi trong chốc lát, nhìn thấy bóng dáng nha hoàn bưng đèn thoáng qua cửa sổ, Hầu gia biết con trai đã đến, ông ta ngồi ngay ngắn, nét mặt sa sầm. Văn Diệp thấy vậy, nếu không vì thương cảm cho tình cảm khó xử của Hầu gia, chỉ bằng khuôn mặt xám xịt này của ông ta thì đã quay đầu bỏ đi từ lâu.
"Sao ngài lại đến vậy?"
"Ta không thể tới à?" Hầu gia trầm mặt nói: "Ngươi không chịu lui tới, chẳng lẽ ta cũng không được qua đây sao?"
Văn Diệp cười: "Đương nhiên có thể, khi nào ngài hồi kinh? Con vốn định chờ khi rảnh rỗi đi thăm cha, gần đây bận rộn trăm việc, thật sự không thể phân thân được, cha đừng trách tội con."
"Bận rộn trăm việc, là bận rộn mở tiệc chiêu đãi nhạc phụ của ngươi ở nhà giữa à?"
"Thân thể Ánh Kiều khó chịu, cha nàng tới thăm nàng một chút, con vừa khéo uống mấy chung. Rượu và thức ăn đều do cha nàng tự mang qua, chúng con không có thời gian rảnh rỗi để thu xếp." Văn Diệp ngồi xuống, thản nhiên nói: "Buổi tối ngài đến đây là có chuyện gì gấp à? Ngài có thể nói thẳng, nếu là việc con có thể giúp, con tuyệt đối sẽ không chối từ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play