“Như vậy đi, cứ gọi tôi là Tiểu Kiều là được.” Kiều Trà Trà cảm thấy dùng từ “đồng chí” có vẻ hơi trang trọng, nếu muốn thu hẹp khoảng cách thì phải dùng từ thân mật hơn một chút.
Ninh Du mỉm cười đổi lời: “Đồng chí Tiểu Kiều năm nay mới tốt nghiệp cấp ba phải không?”
Thành thật mà nói, trong lòng anh có hơi khó chấp nhận. Đối với anh mà nói tuổi của cô gái này còn quá nhỏ, nếu không phải sư phó Đàm ở nhà ăn cực lực đề cử mà anh không từ chối khéo được thì anh đã không muốn đến gặp mặt rồi.
Kiều Trà Trà không hiểu ý của anh, chỉ gãi đầu đau khổ nói: “Phải, tôi còn chưa tìm được đơn vị. Tôi mới ra trường chưa lâu, nếu vẫn không tìm được thì có lẽ là phải xuống nông thôn, nói không chừng là sẽ bị phân công đến nơi nào đó. Nếu may mắn thì còn tốt, còn nếu không may mắn bị phân đến một chỗ thật xa, nghe nói những lúc không đủ ăn còn phải đi theo người trong thôn ra ngoài xin cơm nữa."
Đây là sự thật, đúng là có thanh niên trí thức thật sự phải đi xin ăn sống qua ngày. Nhưng mà cái người sĩ diện như cô, mấy ngày đã ở nhà tập xin ăn trước nhưng vẫn không thể thốt ra được ba câu.
Ninh Du: “?”
Dường như anh có vẻ hiểu được phần nào. Hóa ra mục đích chính của buổi xem mắt của cô gái này là để tránh khỏi phải xuống nông thôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play