Kiều Trà Trà mỉm cười, cô sẽ không gánh lấy phiền phức dễ đắc tội người ta này đây. Ai cũng cảm thấy mình có lý, các thôn dân đều xem thân phận công nhân này có thể để cho ba đời ăn mặc không lo, không cần phải cúi mặt xuống đất bán lưng cho trời để kiếm ăn.
Tại sao lại nói như vậy? Thực ra điều này không có cách nào giải thích được. Chỉ khi dời nhà máy đi và mười hoặc hai mươi năm sau phát triển cực kỳ tốt thì bọn họ mới cảm thấy quyết định này là đúng.
Chủ nhiệm Chu bất lực: “Cháu đấy, nắm không được mà kéo không xong, khác hẳn mấy năm trước rất nhiều.”
Kiều Trà Trà bĩu môi, cháu mà trở thành con người của mấy năm trước thì sẽ bị chú lừa làm "cố vấn cấp cao" cho chú rồi, làm việc khổ cực không có biên chế, không lương, không phúc lợi.
Cô có ngốc không? Tất nhiên là không ngốc rồi!
Ninh Du gọi điện xong thì hai vợ chồng dắt theo Hoành Hoành và Chương Chương chuẩn bị rời đi.
Nhưng chú Chí Bân lại đến, ông ấy đạp xe đi cả đường đi vào rồi dừng lại ở đầu cầu thang.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT