Nghe tiếng lộc cộc đánh trứng, Kiều Trà Trà còn rất tự giác đi nhổ lông chim bồ câu.
Nhà có nhiều chim bồ câu nên mỗi tuần đều có thể ăn một bữa thịt bồ câu. Kỹ thuật nuôi chim bồ câu đã chậm rãi được lưu truyền đến từng nhà, hiện nay trong thôn có rất nhiều người đang nuôi. Thậm chí ngay cả ông cậu cũng có suy nghĩ vòng một miếng đất ở phía bắc thôn sau đó sẽ nuôi một ít chim bồ câu.
Đối với chuyện này quả thật là Kiều Trà Trà muốn giơ hai tay tán thành!
Bồ câu có quá nhiều thì cô càng muốn khóc, hận không thể mang một nửa bồ câu đi bán, bởi vì mùi của bồ câu thật sự rất nồng. Khi thời tiết lạnh thì cô còn có thể chịu được nhưng hôm nay trời rất nóng, cái mùi hôi kia vô cùng khó chịu.
Năm đó Kiều Trà Trà còn không muốn cho ba con lừa ngốc đó vào nhà vì ghét mùi hôi. Bây giờ lại bằng lòng cho bồ câu ở lâu như vậy, chắc chắn là vì quá yêu thích thịt chim bồ câu.
Nghĩ đến đây, Kiều Trà Trà nhắc Ninh Du: “Coi lúc hỏi Bình Quả xem có đường nào bán được không.”
Nếu cô nhớ không lầm thì mười năm văn cách này sẽ kết thúc vào tháng 10. Đến lúc đó về vấn đề mua bán chắc chắn sẽ thoải mái hơn một chút, ở thành phố không nới lỏng nhưng ở nông thôn chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều. Ít nhất có nuôi bao nhiêu con gà con vịt thì cũng không có ai quan tâm. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play