Lần thứ ba, cô nói phải đi xem rừng cây dầu trà trong thôn. Lần thứ tư, cô nói đã lâu không đi chợ nên muốn đến huyện thành đi dạo một chút. Dường như Lão Ngô rất dễ nói chuyện, liền vẫy tay cho cô nghỉ một ngày…
Kiều Trà Trà thật sự không nghĩ ra cái cớ gì được nữa, cô vắt óc cũng không nghĩ ra được chỉ có thể thở dài: “Hiệu trưởng, cháu chỉ là một kẻ lười biếng thôi, cháu muốn ở nhà.”
Lão Ngô cười khúc khích: “Ở thôn chúng ta nếu cháu mà là người lười biếng thì những người khác đừng có sống nữa, nếu mà lười so với cháu thì là cái loại lười sẽ chết đói kia.”
Kiều Trà Trà: “Sao có thể được? Cháu làm một việc gì đó thì thật sự chỉ có ba phút nhiệt tình, đối với nghề dạy học này cháu không có đam mê gì cả nên nhiệt huyết hao mòn còn nhanh hơn.”
Lão Ngô ngạc nhiên: “Công việc này rất thoải mái mà.”
Kiều Trà Trà chân thành nói: “Cháu cảm thấy còn chưa đủ thoải mái.”
Lão Ngô: "..." Là do ông ấy không hiểu được tuổi trẻ ngày nay hay là do công việc còn chưa đủ thoải mái? Mấy năm trước, mấy thanh niên trí thức ở khu nhà thanh niên trí thức đã không ngừng tranh nhau đến vỡ đầu vì công việc ở trường học.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play