“Phải đó, tả điện tư đại nhân, hay là cứ về trước đi, dù ngài không vừa mắt ai cũng không thể trắng trợn nói sai như vậy chứ. Núi Già La nhiều yêu thú như thế, ngài nói là của ngài thì là của ngài sao? Vậy chúng ta còn gì mà đánh chén nữa?”
“Yêu thú thì thôi đi, vạn nhất ngay cả mấy con gà rừng thỏ hoang kia cũng là yêu sủng của tả điện tư đại nhân, chúng ta đừng nói đánh chén, đến thịt cũng chẳng còn mà ăn.”
“Còn ăn thịt gì nữa, vạn nhất mấy thứ rau dại quả dại kia cũng là yêu thực của tả điện tư đại nhân, chúng ta cứ chờ mà chết đói đi.”
Phía sau, một đám thánh tu hùa theo cười ầm lên, vừa cười vừa nháy mắt trêu chọc.
Nghe những lời mỉa mai lạnh lẽo kia, sắc mặt Phương Thiên Hữu tái mét, tức đến phổi muốn nổ tung.
Gà rừng thỏ hoang, rau dại quả dại, cái đó mà làm yêu sủng yêu thực được sao? Bọn ngươi mẹ nó coi Phương Thiên Hữu ta là cái thá gì?
"Tả điện tư đại nhân, đi thong thả không tiễn. À phải rồi, vạn nhất sau này có yêu sủng thì nhất định phải trông coi cẩn thận đó, ngàn vạn lần đừng để nó chạy lung tung, mấy vị đồng bạn của ta ăn khỏe lắm." Cố Phong Hoa cố tình tốt bụng nhắc nhở một câu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play