"Vậy ngày mai thì sao, ngày mai còn chết nữa không?" Cố Phong Hoa hỏi dồn.
"Ngày mai à, để ta nghĩ xem." Lạc Ân Ân suy nghĩ hồi lâu, ngập ngừng nói, “Thật ra vốn định chết rồi, nhưng chết rồi thì không bao giờ được ăn ngon như vậy nữa, hầy, hay là đợi một thời gian nữa, khi nào ta ăn ngán rồi thì chết vậy.”
Cố Phong Hoa lau trán, chợt nhận ra mình hoàn toàn là lo hão.
Chỉ cần có Mập trắng ở đó, một kẻ ham ăn như Lạc Ân Ân sao có thể chết được.
Ăn ngán? Cái tài nấu nướng tuyệt thế của Mập trắng, có khi nào ăn ngán được chứ?
"Thế, trở nên đen như vậy, ngươi không buồn sao?" Cố Phong Hoa chắc chắn Lạc Ân Ân không chết được, bèn trêu chọc nói.
"Buồn, ta việc gì phải buồn, dù sao ta cũng có thấy gì đâu, người nên buồn là các ngươi mới đúng chứ. Ngày nào cũng từ sáng đến tối nhìn vào cục than đen thui này, chậc chậc, nghĩ thôi ta đã thấy thương các ngươi rồi." Lạc Ân Ân hả hê nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT