Edit: Bạch Nhất
“Ta biết, nếu ta không ra tay thì ngươi cũng sẽ không có chuyện gì.” Dạ Vân Tịch hơi quay đầu nhìn Cố Phong Hoa đang nhìn hắn, thấp giọng chỉ có hai người nghe được, "Cơ mà, loại người này cứ để ta xử lý đi, miễn làm ô uế tay của ngươi.”
“Vậy cám ơn nhiều.” Cố Phong Hoa cười đáp lại Dạ Vân Tịch.
“Ngươi là ai?” Giang Tử Y đứng dậy, lạnh lùng nhìn Dạ Vân Tịch, tức giận vấn đạo.
Dạ Vân Tịch liếc nhìn Giang Tử Y, trên mặt hoàn toàn lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Giang gia là gia tộc duy nhất ở Quang Hoa quốc dùng hai loại thanh kiếm làm vũ khí. Có vẻ như Giang Hoài Cổ bình thường đánh ngươi chưa đủ nhiều nên ngươi còn đầu gấu như vậy, không có học ngoan gì cả.”
“Ngươi là ai hả! Dám cả gan gọi tên tổ phụ của ta!” Giang Tử Y biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng Cố Phong Hoa lại nghe thấy trong giọng điệu của hắn có chút chột dạ khó nhận ra.
Hai tên tùy tùng kia nguyên bản đang mờ mịt rồi đột nhiên có người bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt đại biến, ghé sát vào tai Giang Tử Y. Không biết nói cái gì mà sắc mặt Giang Tử Y trong nháy mắt biến xấu, hắn lại ngẩng đầu nhìn Dạ Vân Tịch, vẻ mặt tức giận thế mà xen lẫn chút sợ hãi.
“Giang Tử Y, tranh tài cho tốt, xong rồi thì ngoan ngoãn về nhà đi.” Thanh âm của Dạ Vân Tịch trầm thấp chậm rãi, nhưng lại khiến cho Giang Tử Y lạnh lẽo sống lưng.
“Vâng…” Giang Tử Y lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã nhu thuận trả lời. Hắn thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Dạ Vân Tịch, tiếp đó mang hai tên tùy tùng của mình rảo bước rời đi, trông bóng lưng giống như đang chạy trối chết vậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play