Bỏ qua Cố Phong Hoa, Lạc Ân Ân và Mập Trắng, người tên Diệp Vô Sắc kia hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run rẩy, trông như chịu bao nhiêu ủy khuất, nước mắt sắp rơi xuống nhưng ra tay thì chiêu nào chiêu nấy đều nặng hơn, hiểm ác hơn.
Đừng thấy tu vi của hắn còn thấp hơn Cố Phong Hoa một bậc, nhưng ra tay lại còn hung hãn hơn cả Cố Phong Hoa, Kiếm Bối Hỏa Hổ bị thương đến mức này, công lao của người này không nhỏ.
Vết thương nội phủ ngày càng nặng thêm, trong cơn đau đớn, Kiếm Bối Hỏa Hổ lại tỉnh táo được vài phần, một tiếng hổ gầm vang lên, nó cố sức vùng vẫy thoát khỏi sự trói buộc của dây leo rồi lao về phía sâu trong hẻm núi.
"Chặn nó lại!" Tạ Du Nhiên kinh hô một tiếng, dẫn đầu đuổi theo.
Đáng tiếc Kiếm Bối Hỏa Hổ chạy quá nhanh, nhất thời làm sao đuổi kịp nó được.
"Không cần lo lắng, nó trốn không thoát đâu." Cố Phong Hoa tự tin nói.
Lời còn chưa dứt thì thấy những dây leo xanh biếc kia bỗng nhiên biến mất, một đóa tiểu bạch hoa xuất hiện từ không trung, cọng hoa mềm yếu nâng đỡ đài hoa, rung rinh, rung rinh, lại rung rinh, chỉ trong nháy mắt đã rung rinh đến trước mặt Kiếm Bối Hỏa Hổ, cánh hoa nở rộ, đón gió khoe sắc, trong mơ hồ, dường như khiến người ta thấy được một khuôn mặt tươi cười tinh nghịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT