Nam tử trẻ tuổi rất muốn hỏi Vương gia nhà mình rốt cuộc đang nói gì, nhưng Dạ Vân Tịch lại xoay người cúi đầu, lấy ra một mảnh lông vũ nhỏ màu vàng chỉ bằng nửa bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Ánh mắt Dạ Vân Tịch nhìn mảnh lông vũ vàng kia thật dịu dàng, luyến tiếc, mong chờ.
Mảnh lông vũ này là gì? Nam tử trẻ tuổi càng thêm mờ mịt. Vì sao Vương gia nhà mình lại trân trọng mảnh lông vũ này như vậy?
“Phong Hoa, ta cuối cùng cũng đợi được ngươi.” Dạ Vân Tịch ánh mắt ôn nhu, nhìn mảnh lông vũ trong tay, trong lòng ấm áp, “Ngươi khi nào sẽ đi tìm ta?”
Cũng may những lời này Dạ Vân Tịch chỉ nói trong lòng, nếu không thuộc hạ của hắn nghe được lại phải nghi ngờ trí thông minh của mình.
Rất lâu sau, Dạ Vân Tịch mới cẩn thận thu mảnh lông vũ vàng kia lại, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cuối cùng trên mặt bình tĩnh, xoay người rời đi.
……
Mà lúc này, đoàn người Cố Phong Hoa mang theo vài phần cảm khái, vài phần mong đợi, tiếp tục hành trình mới đến thôn Nghiêu Sơn, đó cũng là một khởi đầu khác trên con đường tu luyện của bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play