"Đúng rồi, viện trưởng đại nhân, thanh bảo kiếm kia, chính là thanh mà trước đây ngài đeo á, nó bị hỏng rồi, không cần ta bồi thường sao?” Vừa đi đến cửa, Cố Phong Hoa nghĩ đến điều gì lại quay đầu hỏi.
Nhiễm Hồng Tuyết lườm nàng một cái, lười để ý tới. Nhắc đến chuyện này hắn lại bực bội trong lòng, khi trước đưa thanh bảo kiếm kia cho Cố Phong Hoa, hắn đã từng khoe khoang hết lời, kết quả mới dùng hai kiếm đã gãy làm đôi, hắn quả thực là tự vả vào mặt mình.
“Hay là viện trưởng đại nhân lại tặng ta một thanh nữa đi, lần này ta nhất định sẽ trân trọng cho kỹ.” Cố Phong Hoa ngập ngừng nói.
Hai lần làm gãy bảo kiếm mà viện trưởng đại nhân tặng, nàng cảm thấy có lỗi với ý tốt của hắn, nghĩ lại nàng cũng có chút áy náy, cho nên lần này nàng hạ quyết tâm, nếu viện trưởng đại nhân lại tặng kiếm, nàng nhất định sẽ cất kỹ trong vòng tay không gian, không dùng đến một lần nào, để kỷ niệm tình thầy trò giữa nàng và viện trưởng đại nhân, bày tỏ lòng cảm kích và kính trọng đối với viện trưởng đại nhân, đồng thời cũng báo đáp ơn tri ngộ của hắn.
“Cút!” Đáng tiếc, nguyện vọng của Cố Phong Hoa tan thành mây khói, viện trưởng đại nhân trực tiếp dùng một chữ “cút” dứt khoát để trả lời.
Còn muốn kiếm, lại còn muốn kiếm, kiếm tốt đến đâu rơi vào tay ngươi cũng dùng chẳng được mấy lần, cho dù ta không tiếc những thanh bảo kiếm trân tàng của học viện cũng không chịu nổi ngươi nữa. Viện trưởng đại nhân vừa vuốt râu vừa trợn mắt nghĩ.
Thấy viện trưởng đại nhân sắp nổi cơn thịnh nộ, mấy người Cố Phong Hoa vội vàng chuồn ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play