Bất tri bất giác, trời đã đến khuya, mưa bên ngoài ngày càng lớn, mấy người Lạc Ân Ân đều bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.
"Hay là cứ dựa vào đống lửa ngủ tạm một lát, các ngươi ngủ trước đi, mấy huynh đệ ta canh đêm, nửa đêm sau sẽ đổi ca." Chu Văn Tuấn nói.
"Cũng được, vậy làm phiền mấy vị đại ca." Cố Phong Hoa gật đầu, nở nụ cười ôn hoà vô hại.
Lạc Ân Ân có một loại ảo giác, cái dáng vẻ yếu đuối mềm mại, khơi dậy lòng thương xót của người khác của bông hoa thuần khiết lúc mới vào học viện Lăng Thiên lại trở về rồi. Mà mỗi khi bông hoa thuần khiết mềm mại này xuất hiện, thường có nghĩa là có người sắp gặp xui xẻo.
Dọn dẹp xung quanh đống lửa một chút, mấy người họ giả vờ trải chiếu xuống ngủ.
Còn về đóa tiểu bạch hoa Tiện Tiện kia, thì nó đang ỉu xìu nằm dài trên mặt đất giả chết, không còn ai để ý đến sự tồn tại của nó nữa.
Chu Văn Tuấn đưa mắt ra hiệu cho hai người đồng hành, rồi lui sang một bên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT