Nếu đổi lại là bọn họ, dù biết rõ mấy người Chu Văn Tuấn không có ý tốt, nhiều nhất cũng chỉ phủ nhận một câu, nói với đối phương mình không thấy tiểu ăn mày nào cả là xong. Nhưng vừa rồi mấy người họ theo bản năng đồng thời quay đầu nhìn Liễu Tử Hàm, bản thân cậu cũng lộ ra vẻ mờ mịt, như vậy chẳng phải là "lạy ông con ở bụi này" sao?
Cách nói của Cố Phong Hoa vừa che giấu thân phận thật sự của Liễu Tử Hàm, vừa đưa ra lời giải thích tốt nhất cho hành động của bọn họ, có thể nói là không một kẽ hở. Thế nào gọi là người thông minh, đây mới gọi là người thông minh chứ!
Mấy người họ vốn cho rằng ngoài thực lực hơi kém, kỹ thuật nướng thịt hơi tệ, những phương diện khác chưa chắc đã kém Cố Phong Hoa bao nhiêu. Giờ mới biết, nói về khả năng ứng biến, nói về đầu óc, khoảng cách giữa mình và nàng thật sự không hề nhỏ, cũng khó trách Cố Phong Hoa luôn chê bọn họ chỉ số thông minh đáng lo.
Đương nhiên, màn trình diễn xuất sắc của Liễu Tử Hàm cũng khiến bọn họ thầm kinh ngạc không thôi.
Cố Phong Hoa thì cũng thôi đi, trước kia giả vờ yếu đuối giả vờ đáng thương, một bộ tiểu bạch hoa yêu kiều, ngay cả bọn họ cũng bị lừa, có biểu hiện như vậy cũng không có gì lạ. Nhưng Liễu Tử Hàm mới bảy tuổi thôi đấy, một thằng nhóc con đã có phản ứng nhanh như vậy, diễn xuất tinh xảo như vậy thật khiến người ta xấu hổ.
Giờ phút này, Lạc Ân Ân và Mập trắng thật sự hơi lo lắng cho chỉ số thông minh của mình rồi.
"Thôi thôi, chúng ta không thân không thích gì với tiểu ăn mày đó, chỉ là thấy nó hơi đáng thương thôi. Lệnh muội chỉ là vô ý, đừng làm khó nàng nữa." Chu Văn Tuấn cũng nói đỡ, nhìn bộ dáng kia dường như hoàn toàn tin lời Cố Phong Hoa nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play