Thấy bọn họ bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, tiểu khất cái cuối cùng cũng quẳng bó đuốc, nhanh như chớp lấy cục than đen thui kia xuống, chẳng sợ bỏng mà cứ thế ôm vào lòng, hai mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm đám người Cố Phong Hoa, đặc biệt là Mập trắng.
“Sao cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào ta vậy?” Mập trắng bị cậu nhìn đến rợn cả tóc gáy, không nhịn được hỏi.
“Vì ngươi mập.” Lạc Ân Ân nói. Lần này nàng nói thẳng.
“Vớ vẩn, ta đương nhiên biết ta mập.” Mập trắng bực bội nói, lần này hắn thừa nhận thẳng thắn. Mập thì phải bị nhìn chằm chằm sao, cứ như đề phòng trộm ấy?
“Mập mạp thường rất háu ăn.” Diệp Vô Sắc bổ sung.
“Vớ vẩn, ta đương nhiên biết ta háu ăn.” Mập trắng trợn mắt. Hắn ăn nhiều hơn người khác, điểm này hắn cũng thừa nhận rất thẳng thắn.
“Háu ăn nghĩa là có thể ăn không đủ no, ăn không đủ no thì phải cướp của người khác.” Cố Phong Hoa cuối cùng cũng đưa ra đáp án.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play