Thế là, giữa thung lũng yên tĩnh, ngoài tiếng roi mây vun vút xé gió “bốp bốp” giòn tan và tiếng quất “bụp bụp” nặng nề vào thân thể ai đó, lại vang lên một tràng tiếng đấm đá “bình bịch” ầm ĩ.
Tiếp theo đó, là tiếng rên rỉ đau đớn “hừ hừ” từ cổ họng Kha Đồng Tín. Thực ra ông ta rất muốn gào thét bi thương vài tiếng, nhưng độc tố đã ngấm vào cơ thể khiến toàn thân tê liệt, ông ta ngay cả tiếng rên cũng không thốt ra được.
Chẳng mấy chốc, Kha Đồng Tín toàn thân co giật, nằm bệt trên đất như đống bùn nhão, hai mắt vô thần bất lực nhìn trời xanh, miệng rít lên từng hơi lạnh, ngay cả tiếng rên “hừ hừ” cũng không phát ra được. Khuôn mặt vốn còn coi là đoan chính của ông ta giờ cũng trở nên tím bầm đỏ ửng, có lẽ ngay cả mẹ ông ta có ở đó cũng không nhận ra nổi.
Mấy người Cố Phong Hoa cuối cùng cũng dừng tay, chỉ còn Tiện Tiện nhảy nhót trên người ông ta, tiếp tục vung vẩy dây leo, không tha mà quất vào người Kha Đồng Tín.
“Tàn nhẫn quá, sao có thể tàn nhẫn đến thế?” Nhìn những vết thương ngang dọc máu me be bét trên người Kha Đồng Tín, và những mảng da thịt lật lên cùng với màn sương máu bay tứ tung, Mập trắng run rẩy nói.
“Đúng thế, trước đây ta còn không biết nó hung tàn đến vậy, thật không có chút lòng thương cảm nào.” Lạc Ân Ân vỗ ngực nhỏ, bộ dạng ta sợ quá đi mất.
Tiểu bạch hoa xoay xoay đĩa hoa liếc nhìn hai người họ, chỉ thiếu điều khắc hai chữ khinh bỉ lên trán.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play