“Không biết.” Diệp Vô Sắc phủ nhận ngay, rồi nói với vẻ thâm trầm, “Nhưng ta thấy hai tên háu ăn kia đều không động tay, nên đoán là có gì đó kỳ lạ.”
Lạc Ân Ân ngơ ngác nhìn Diệp Vô Sắc. Đúng vậy, nàng háu ăn là thật, nhưng Cố Phong Hoa và Mập trắng cũng vậy mà. Nếu bích huyết quả không có vấn đề, họ đã ăn từ lâu rồi, sao có thể trơ mắt nhìn mình nàng ăn ngấu nghiến như vậy được.
Ngay cả nàng cũng không nhận ra, lại bị Diệp Vô Sắc phát hiện. Ai nói tên này thật thà chứ? Rõ ràng là một kẻ tinh ranh, hơn nữa còn xấu tính, chẳng thèm nhắc nhở nàng một tiếng!
“Được rồi, giờ thì ăn được rồi.” Thấy bích huyết quả luộc gần xong, Mập Trắng vớt một quả lên nếm thử rồi nói.
Lần này, Lạc Ân Ân không động tay ngay, mà cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Sắc - tên tinh ranh trong lòng nàng.
Đến khi Diệp Vô Sắc cũng ăn một quả, không thấy có gì khác thường, nàng mới yên tâm ăn theo.
“Tên này cuối cùng cũng khôn ra rồi.” Cố Phong Hoa thầm buồn cười, cũng vớt vài quả bích huyết quả lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play