“Ha ha ha ha, ta cạy được rồi này... Ơ, Phong Hoa, sao ngươi không động thủ?” Lạc Ân Ân vất vả lắm mới cạy được một viên dạ minh châu, quay đầu định dâng bảo vật cho Cố Phong Hoa, lại phát hiện nàng đứng yên tại chỗ, căn bản không có ý định động thủ, không khỏi kỳ quái hỏi.
“Ngươi thật sự cho rằng đây là dạ minh châu sao?” Cố Phong Hoa nhìn tiểu tài mê này, bực mình nói.
“Chẳng lẽ không phải?” Lạc Ân Ân nhìn kỹ viên cầu trong tay, hình như quả thật có chút khác biệt so với dạ minh châu.
“Cái này gọi là huỳnh hỏa thạch, dựa vào việc hấp thụ nhiệt lượng để phát sáng, rất thường thấy ở vùng sa mạc, nhưng một khi rời khỏi sa mạc thì chẳng có tác dụng gì cả, cũng chẳng đáng tiền.” Cố Phong Hoa nói.
“Thì ra đây là huỳnh hỏa thạch à.” Lạc Ân Ân vốn đã nhận ra viên cầu trong tay có chút khác biệt so với dạ minh châu, đối với lời của Cố Phong Hoa tự nhiên không hề nghi ngờ, vẻ mặt chán nản vứt viên cầu trong tay đi.
Cung điện này nằm trong sa mạc, dù bị chôn sâu dưới lòng đất, nhiệt độ cũng cao hơn bên ngoài không ít, cho nên huỳnh hỏa thạch mới có thể hấp thụ nhiệt lượng tự phát sáng, nhưng một khi rời khỏi sa mạc thì chẳng khác gì đá bình thường. Cũng chính vì lý do này, huỳnh hỏa thạch rất ít khi được buôn bán ở những nơi ngoài sa mạc, đương nhiên có bán cũng chẳng ai mua. Cho nên Lạc Ân Ân cũng chỉ nghe danh mà chưa từng thấy vật thật, nếu không đã chẳng phí công sức lớn như vậy rồi.
“Đừng vứt đi mà, thật ra huỳnh hỏa thạch cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, vứt đi thì tiếc lắm.” Mập trắng tay chân cùng dùng sức vất vả cả nửa ngày trời cũng không cạy được viên nào, thấy Lạc Ân Ân cứ thế vứt đi, không khỏi thấy tiếc liền vội vàng nhặt lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT