“Cá ngân quang? Đó là cá gì vậy?” Lạc Ân Ân tràn đầy phấn khởi nhìn đàn cá dưới nước, hăm hở chuẩn bị tự mình lấy giỏ bắt cá.
“Là một loại nguyên liệu nấu ăn vô cùng quý hiếm. Ăn loại cá này có thể tăng tu vi, cũng có thể giúp tiến cấp.” Cố Phong Hoa vừa giải thích, vừa nhìn Lạc Ân Ân đang cong mông bắt cá với vẻ mặt vi diệu. Nếu không phải Lạc Ân Ân dậm chân ở đó, bọn họ đã không rơi xuống, cũng sẽ không phát hiện ra con sông ngầm chưa từng lộ diện này, càng không phát hiện ra đám cá ngân quang này.
“Vậy thì bắt cá thôi.” Cố Phong Hoa nói, bất kể Lạc Ân Ân có vận may quá tốt hay quá kém, đó không phải là vấn đề then chốt, vấn đề then chốt bây giờ là bắt được thật nhiều cá. Làm rồi ăn, rồi dự trữ thêm chút nữa.
Thế là bốn người bận rộn bắt cá. Lúc này, Mập trắng và Diệp Vô Sắc tâm trạng phức tạp, trước đó còn chê bai đồ Lạc Ân Ân mua lung tung chẳng có tác dụng gì, là tiêu tiền bừa bãi, kết quả bị vả mặt hết lần này đến lần khác. Thôi xong, hai người quyết định, sau này mặc kệ Lạc Ân Ân mua gì, bọn họ ngoan ngoãn ngậm miệng là được rồi.
Bốn người nhanh chóng bắt được một đống cá ngân quang, khi cá ngân quang được bắt lên, toàn thân vẫn còn phát ra ánh sáng bạc. Một lúc lâu sau, ánh sáng bạc mới nhạt dần.
“Ăn thế nào?” Mấy người Cố Phong Hoa đều nhìn Mập trắng với ánh mắt nóng rực và mong chờ.
“Chiên giòn đi, nhỏ thế này. Tẩm chút trứng với bột mì, thêm chút thì là nữa.” Mập trắng nghĩ ngợi rồi nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play