Edit: Bạch Nhất
Nghiêm Trạch Hân nghe thấy lời này của Nhiễm Hồng Tuyết, sắc mặt vặn vẹo, hồi lâu mới biệt xuất một câu: “Thiên phú của nha đầu này là độc nhất trong số những người ta từng gặp.”
“Ha ha ha, tính ra ngươi cũng thành thật đấy.” Nhiễm Hồng Tuyết cười ha ha một tiếng, lại cắn một miếng dưa hấu rồi mới nói, “Về việc thu đồ gì đó, ngươi cũng đừng nghĩ tới, trước đây ta muốn thu đồ còn không được thì ngươi cũng đừng hòng. Bốn tên biến thái kia sẽ không để cho chúng ta thu học trò đâu.”
“Bốn tên biến thái kia mất tích thật hả? Ngươi biết tung tích của bọn hắn không?” Nghiêm Trạch Hân hỏi.
“Phật bảo không thể nói không thể nói. Được rồi, ngươi còn việc gì không? Nếu không có việc gì nữa thì đi ra ngoài đi, ta muốn ăn nho mà chỉ có một phần thôi, không có phần ngươi đâu.” Nói xong, Nhiễm Hồng Tuyết sốt ruột xua tay như đang đuổi ruồi.
Nghiêm Trạch Hân nghẹn một bụng tức giận, đen mặt bỏ đi.
Nhiễm Hồng Tuyết cười híp mắt nhìn bóng lưng Nghiêm Trạch Hân, nhưng trong mắt lại có một tia khó hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play