Tu Tư hồi tưởng lại quá khứ, trong lòng buồn bã, nhưng cậu là người tới đâu hay tới đó, rồi sau này cũng từ từ thích ứng được.

Khó khăn gian khổ cũng chỉ là nhất thời, chăm chỉ thăng cấp, mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ ổn thôi.

Là một xã súc kiêm trạch nam nghiện game, khả năng chịu đựng của cậu cũng khá cao.

Nhưng mà không nghĩ tới là, vừa leo lên được cấp 10, khi cùng các dũng sĩ khác mạo hiểm ở vực sâu, thời không bất ngờ xảy ra sự cố, thông đạo giữa thế giới nhân loại và vực sâu gần như sụp đổ.

Không biết những người khác có trở về an toàn hay không, nhưng khi cậu tỉnh lại thì phát hiện chỉ còn một mình mình một cõi ở lại đây.

“Lúc đó thực sự rất tuyệt vọng, tui chỉ là một ‘Tạo vật kiến tập sư’ cấp 10, trị số công kích và phòng ngự có 10 điểm thôi, tùy tiện gặp một con quái vật nào ở vực sâu cũng đánh không lại, ở đó thì c,h,ế,t là cái chắc.”

Tu Tư nhớ lại năm đó, càng cảm thấy buồn bã.

Nhưng cậu vẫn sống sót, không biết phải nói là do ý chí cầu sinh mạnh mẽ hay là vận may tốt đây?

“Haizzz…”

Tu Tư ngừng lại, nhíu mày, ngữ khí phức tạp nói: “Mà hình như cũng không phải là hoàn toàn sống sót.”

Đúng vậy, sự thật là cậu vẫn chết thời điểm luyện đến cấp 19 đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Theo lý thuyết thì đáng lẽ đã chết, thanh máu cạn kiệt, giao diện hệ thống tan nát, nhưng mà không ngờ là---

“Mình vậy mà đã sống lại.” Tu Tư lẩm bẩm, cảm thấy rất khó hiểu.

Sống lại đương nhiên là một sự kiện đáng vui mừng, nhưng cậu cũng hơi hơi không rõ ràng tại sao có thể được như vậy.

“Tạm gác chuyện này sang một bên.”

Bàn tay lật sách của cậu dừng lại, thần sắc ngưng trọng, cơ thể hơi run rẩy.

Cậu chết thì cũng chết rồi, nhưng còn đám nhóc con ngoan xinh yêu của cậu thì sao?

Thời điểm sống tạm bợ trong vực sâu, cậu đã dùng kỹ năng [Tạo vật] của chức nghiệp để nặn hình nên rất nhiều đứa nhỏ ngoan ngoãn, mà sau đó cậu lại đột ngột c,h,ế,t đi, bỏ lại những đứa nhỏ yếu đuối đáng thương ở nơi như Vực sâu. Sao bọn nhỏ có thể sống sót được?

Tu Tư mở giao diện hệ thống, nhìn vào sách tranh tạo vật xám xịt, rơi vào trạng thái trầm mặc thật lâu.

Mấy ngày trước, cậu đã đi ra từ mộ địa, hoàn toàn không biết gì về thế giới sau hàng ngàn năm, hệ thống trò chơi chậm chạp không khởi động lại, vì thế cậu cũng không biết gì về tình hình của lũ nhóc. 

Những chuyện này khiến cậu lo lắng đến mức suýt thì hỏng mất!

May mắn thay, ngay khi cậu vừa ra ngoài đã gặp được một Thần quan nhiệt tình của Giáo hội, Thần quan Kirin.

Thần quan Kirin là một nhà thám hiểm nhân loại, thường xuyên đi vào các di tích cổ. Thấy cậu không nơi nương tựa, còn "mất trí nhớ" ở mộ địa, ông ấy đã hào phóng cung cấp nơi ở tạm thời và việc làm cho cậu. 

Tu Tư vô cùng biết ơn, ban ngày cậu ở lại trông nom cho cửa hàng đồ cổ, thuận tiện hỗ trợ bán tí đồ vật.

Thần quan Kirin là một thân sĩ rất ưu nhã, tuổi tác ước chừng khoảng bốn mươi năm mươi, tóc đã có chút hoa râm. Có vẻ như ông giữ một vị trí quan trọng trong Giáo hội, ngay cả khi không đi mạo hiểm, công việc ngày thường cũng vô cùng bận rộn.

Thần quan Kirin lúc đó đã nói rằng: “Thường xuyên có người rơi xuống vực sâu, khi lần nữa trở lại nhân gian thì đã hoàn toàn mất trí nhớ. Trường hợp của cậu cũng không có gì lạ, ta sẽ báo cáo lên Giáo hội. Nếu thủ tục thuận lợi thì cậu sẽ nhận được một khoản tiền cứu trợ.”

Tu Tư không ngờ rằng lời nói mất trí nhớ của mình lại nhanh chóng được chấp nhận như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play