Khi Tư Niệm lấy lại bình tĩnh, cô phát hiện mình đã ngồi trong lòng của Chu Việt Thâm. Anh lớn hơn cô nhiều, cô ngồi trong lòng anh trông nhỏ bé như một cục bông, anh có thể ôm trọn cô. Chu Việt Thâm một tay giữ lấy cô, tay kia cầm cuốn sách tiếng Anh bên cạnh lên đọc.
"Anh định tách ra khỏi Trần Nam rồi."
Giọng của Chu Việt Thâm trầm thấp: "Thị trường ở đây đã bão hòa, nếu anh tiếp tục ở lại cũng không còn cơ hội phát triển. Hơn nữa, bọn anh cũng có một vài bất đồng."
Anh nói như vậy không phải để khiến Tư Niệm lo lắng, mà chỉ muốn cho cô biết về tình hình hiện tại.
Nói đến những bất đồng giữa hai người, ánh mắt anh thoáng có chút u ám.
Tư Niệm lập tức cảm thấy lo lắng: "Hai người đã trở mặt rồi sao?"
Cô luôn có cảm giác rằng hợp tác làm ăn với người khác không phải là ý kiến hay. Dù quan hệ có tốt đến đâu, khi liên quan đến lợi ích, rất dễ xảy ra mâu thuẫn.
Vì thế, khi Miêu Xuân Hoa mời cô cùng kinh doanh quần áo, Tư Niệm đã từ chối. Cô chỉ chọn đầu tư và lấy phần chia lợi nhuận mà thôi.
Cô cũng không muốn can thiệp vào việc kinh doanh của Miêu Xuân Hoa, càng không muốn đưa ra ý kiến gì, để tránh việc xảy ra bất đồng quan điểm, dẫn đến rạn nứt mối quan hệ.
Chỉ cần ngồi ở nhà nhận chia lợi nhuận là đủ tốt rồi.
Chu Việt Thâm và Trần Nam đã hợp tác được hơn ba năm.
Ban đầu mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp. Bây giờ, Trần Nam đã phát triển rất nhiều, trở thành công ty điện tử lớn nhất tại Bắc Kinh, kinh doanh vô cùng phát đạt.
"Không hẳn là trở mặt, chỉ là có sự khác biệt về quan điểm. Anh ta muốn kinh doanh sản phẩm nhập khẩu và đưa việc kinh doanh ra quốc tế."
Giọng Chu Việt Thâm lạnh nhạt.
Trần Nam luôn có cái nhìn rất cao, không mấy quan tâm đến việc phục vụ thị trường bình dân. Khi Chu Việt Thâm đề xuất sản xuất các sản phẩm dành cho đại chúng, dù Trần Nam không nói gì, nhưng rõ ràng anh ta cảm thấy điều đó làm giảm giá trị thương hiệu.
Trần Nam luôn nghĩ đến việc sản xuất các sản phẩm điện tử cao cấp.
Điều này khiến cho các sản phẩm của họ trở nên đắt đỏ, người bình thường khó có thể mua nổi. Tuy nhiên, thị trường dành cho những người giàu có không phải là vô hạn, do đó Trần Nam đã có ý định mở rộng ra thị trường nước ngoài, muốn trở thành một thương hiệu quốc tế.
Chu Việt Thâm không cho rằng ý tưởng đó có gì sai, vì ai cũng muốn phát triển và nổi tiếng hơn, điều đó cũng tốt cho thương hiệu của họ.
Tuy nhiên, Chu Việt Thâm lại luôn muốn làm những sản phẩm dành cho đại chúng.
Kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận là chia cổ phần ra, Chu Việt Thâm sẽ tự mở công ty riêng để sản xuất thương hiệu bình dân của mình, còn Trần Nam sẽ tiếp tục với thương hiệu cao cấp của anh ta.
Cả hai đều không phải là những người sẽ cãi vã chỉ vì quan điểm không đồng nhất. Họ đã hiểu rằng, từ nay về sau, mỗi người sẽ đi theo con đường riêng.
Trần Nam không thể hiểu nổi tại sao Chu Việt Thâm không muốn hướng tới thành phố lớn hay ra nước ngoài, mà chỉ muốn quay về vùng quê nghèo khó của họ.
Trần Nam cho rằng vùng đó không phát triển, không có nhiều người đủ khả năng sử dụng các sản phẩm cao cấp. Vì vậy, anh ta đã khuyên Chu Việt Thâm nên làm việc với mình, nhưng Chu Việt Thâm không nghe, và Trần Nam cũng không thể làm gì khác.
Anh ta nghĩ rằng Chu Việt Thâm chưa trải qua thất bại, và sợ rằng điều đó có thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của thương hiệu, vì vậy quyết định tách ra làm riêng.
Tư Niệm lại đồng ý với quan điểm của Chu Việt Thâm: "Em nghĩ như vậy cũng tốt, dù anh làm việc với anh ta kiếm được tiền, nhưng cuối cùng vẫn là làm thuê cho người khác, tự mình làm thì vẫn hơn."
Cô tin rằng trong tương lai, mọi người sẽ ngày càng có khả năng mua được những sản phẩm như vậy, vì thế quyết định của Chu Việt Thâm là đúng đắn.
Có thể giá cả không bằng các thương hiệu cao cấp, nhưng thị trường dành cho thường dân sẽ lớn hơn nhiều.
Cô cảm thấy suy nghĩ của Chu Việt Thâm rất hợp lý.
Trước đây anh đã từng đề xuất điều này, nhưng vì Trần Nam không đồng ý nên mọi chuyện không thành.
Bây giờ chia tách ra thì không cần lo lắng về vấn đề này nữa.
Chu Việt Thâm nhẹ gật đầu, nhưng nghĩ đến việc mình phải rời đi, anh thoáng chút nuối tiếc.
"Anh phải về trước, Vu Đông đã tìm được một địa điểm, cần anh đến quyết định."
Tư Niệm không ngờ mọi việc lại nhanh chóng như vậy, trong lòng cô có chút không nỡ, liền ôm lấy cổ anh: "Vậy là anh lại phải đi rồi sao?"
Trước đây, vì công việc, anh đã không có nhiều thời gian ở nhà.
Bây giờ lại phải đi.
Nếu anh đi, ai sẽ thức dậy lúc nửa đêm gọi con trai dậy đi vệ sinh?
Tư Niệm trông đầy lo âu.
Bé tư nhỏ của cô đã hai tuổi, nhưng vẫn chưa thể tự thức dậy lúc nửa đêm, thỉnh thoảng còn tè dầm.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tả i miễn p hí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Vì vậy mỗi đêm đều phải gọi cậu bé dậy đi vệ sinh rồi mới có thể ngủ được.
Chu Việt Thâm "ừm" một tiếng: "Đúng rồi, mai anh sẽ đi mua vé."
"Đợi khi mọi việc ở nhà ổn định, anh sẽ đón em và các con về."
"Em còn phải lên lớp, còn bé tư nhỏ, anh dự định đưa nó về để mẹ chăm."
"Nó là con trai, không cần quá cưng chiều, từ nhỏ học cách độc lập cũng tốt, không thể lúc nào cũng mang theo bên cạnh."
Tư Niệm nghe vậy cũng thấy hợp lý, gật đầu: "Vậy em sẽ đẩy nhanh tiến độ, em định về quê thực tập vào năm cuối đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ quay lại."
Hai vợ chồng quyết định xong, Chu Việt Thâm bắt đầu thu xếp đồ đạc để lên đường. ( app TYT - tytnovel )
Nghe nói bố sẽ về quê và còn đưa em trai đi cùng, mấy đứa trẻ đều lo lắng.
Nhưng khi biết chỉ có bố đi, mẹ sẽ ở lại, chúng nhanh chóng yên tâm trở lại và chúc bố cùng em trai lên đường bình an.
Bé tư nhỏ vẫn ngơ ngác, tưởng rằng bố đưa mình đi chơi, cười khúc khích.
Tư Niệm đeo cặp sách nhỏ lên vai cho cậu bé, dặn dò phải nghe lời bố khi ở ngoài, thấy cậu bé ngoan ngoãn gật đầu rồi mới để cậu bé đi.
Thực ra cô cũng có chút không nỡ, nhưng nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa mình sẽ được về nhà, Tư Niệm cũng cảm thấy vui mừng.
Nói thật, cô rất nhớ cuộc sống ở thôn Hạnh Phúc. Bây giờ tuy cuộc sống tốt hơn, nhưng các con phải đi học, còn cô cũng phải học hành, thật sự mà nói, ai cũng bận rộn, không còn vô tư như trước.
Nhưng cô cũng biết rằng việc mình chọn học đại học không phải là điều gì xấu, chỉ khi mình trở nên ưu tú, sau này mới có thể có chỗ đứng, lợi ích rõ ràng lớn hơn mất mát.
Chu Việt Thâm mua vé tàu sáng sớm. Bé tư nhỏ đã biết đi nhưng đi không nhanh, được bố dắt tay vào tàu. Lúc này, cậu bé mới nhận ra có điều không ổn, muốn buông tay để chạy về phía Tư Niệm.
Cậu bé còn nhỏ, không cẩn thận có thể bị ngã.
Thấy anh không chịu buông tay, bé tư nhỏ liền lo lắng, khi lo lắng thì nói không rõ ràng. Một tay cậu bé chỉ về phía Tư Niệm và các anh chị, ú ớ biểu thị rằng họ vẫn chưa lên tàu.
Chu Việt Thâm bế con trai vào lòng, nhẹ nhàng dỗ: "Mẹ và các anh chị không đi, chúng ta về trước, đợi một thời gian sau sẽ đón họ về, ngoan nào."
Cách dỗ dành của anh nghe có vẻ cứng nhắc.
Khi cửa tàu đóng lại, bé tư nhỏ bật khóc tức tưởi.
"Bố xấu, con không muốn đi với bố, con muốn mẹ, mẹ ơi, hu hu hu..." Cậu bé nhỏ xíu ngồi trong ghế, khóc thút thít.
Bình thường cậu bé không hay khóc to, ở nhà cũng hiếm khi khóc, nhưng lần này cậu bé không thể kiềm chế được vì bị bố bắt đi xa khỏi mẹ.
Vừa lau nước mắt, cậu bé vừa trách bố đã chia rẽ mình và mẹ.
Tư Niệm nhìn theo bóng dáng con trai rời đi, trong lòng không khỏi xót xa.
Nhưng nghĩ đến việc mình phải đi học, không thể luôn ở nhà để chăm sóc cậu bé, cô đành chấp nhận, không thể giữ cậu bé lại.
"Mẹ ơi, khi nào em mới về vậy?" Anh hai nhỏ buồn bã hỏi.
"Tạm thời em sẽ không về đâu, nhưng chúng ta sẽ về quê, đợi khi bố sắp xếp ổn thỏa, chúng ta sẽ về nhà."
Cô đã bàn bạc xong với nhà họ Tiêu, hiện tại các con sẽ theo cô, đến khi 18 tuổi chúng có thể tự lựa chọn.
Có lẽ bà nội Tiêu vì cảm thấy có lỗi với bố mẹ của những đứa trẻ nên không thường xuyên tìm đến chúng, nhưng những thứ cần cho vẫn không thiếu.
Nghe tin sẽ được về nhà, mấy đứa trẻ đều vui vẻ.
Dù đã quen với cuộc sống náo nhiệt bên ngoài, cuối cùng chúng vẫn cảm thấy: tổ ấm của mình dù có nhỏ bé vẫn thoải mái nhất.
Tiễn chồng và con trai út, Tư Niệm bỗng thấy mình rảnh rỗi hơn.
Không còn con trai út bên cạnh, cô thật sự cũng chẳng có việc gì để làm.
Anh cả nhỏ thì bận học hành và nghiên cứu mỗi ngày.
Anh hai nhỏ thì bận rộn rèn luyện sức khỏe.
Còn Dao Dao thì đã lên lớp một. Do từ nhỏ đã theo các anh học tập, nên kiến thức lớp một với cô nhóc thực sự đơn giản, vừa vào lớp đã trở thành lớp trưởng.
Dao Dao còn vẽ rất giỏi, từ bé đã yêu thích vẽ vời, có năng khiếu trong lĩnh vực này.
Tư Niệm đã đăng ký cho cô nhóc tham gia một lớp học vẽ.
Mỗi ngày sau khi tan học, Dao Dao sẽ đi học vẽ.
Lớp học vẽ nằm gần thư viện, nên sau khi tan học, Chu Trạch Đông sẽ đưa em gái đến lớp vẽ, sau đó thằng bé đến thư viện đọc sách. Đến khi em gái học xong, thằng bé sẽ đón cô nhóc về nhà.
Để tiện di chuyển, Tư Niệm đã mua cho ba đứa con mỗi đứa một chiếc xe đạp.
Xe của Chu Trạch Đông là màu đen, của Chu Trạch Hàn là màu đỏ, còn của Dao Dao là màu hồng.
Dao Dao bây giờ là một cô nhóc hoạt bát, gương mặt tròn bầu bĩnh dần trở thành khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, với lông mày lá liễu và đôi mắt phượng. Tư Niệm nghĩ rằng khi lớn lên, con gái mình sẽ xinh đẹp như Lưu Diệc Phi.
Vì vậy, cô đặc biệt thích làm điệu cho con gái, mua váy áo cho cô nhóc.
Trong nhà còn chia riêng một phòng để làm phòng đồ cho mẹ con cô, còn đồ của Chu Việt Thâm và các con trai chỉ chiếm một góc tủ nhỏ.
Sắp xếp xong việc cho các con, Tư Niệm lại tiếp tục đến trường học.
Hiện tại cô ít phải đến trường hơn vì con trai út không thể tự lo được.
Cô quay lại trường chủ yếu để nộp luận văn, vì bây giờ không thể dùng máy tính để viết như ở tương lai, mà phải tự tay viết ra, điều đó khiến cô tốn rất nhiều thời gian.
Giáo viên vẫn khuyên cô trở thành nhà ngoại giao và nói rằng trường học có thể giới thiệu cô, sang năm cô có thể đi thực tập.
Tư Niệm thi đại học, chủ yếu là để có bằng tốt nghiệp, vì biết rằng trong tương lai, tấm bằng sẽ có lúc cần đến.
Chứ cô không thi để làm nhân viên văn phòng.
Vì vậy, cô lập tức từ chối và nói rằng mình muốn trở về quê phát triển, sẽ không ở lại đây.
Cô có thể trở thành giáo viên tiếng Anh ở quê nhà, vừa ít tiết dạy, vừa có thể nâng cao chất lượng giáo dục nông thôn.
Điều đó cũng xem như một sự đóng góp cho xã hội ở thời đại này, không uổng phí chuyến đi.
Vì bây giờ cô không cần phải kiếm tiền cực nhọc nữa, nên Tư Niệm chỉ định làm những gì mình thích.
Giáo viên tiếng Anh nghe xong, lại lộ vẻ tiếc nuối như thường lệ.
Lục Dao bước vào đúng lúc nghe thấy lời khuyên của giáo viên.
Cô ta cắn môi, dù mình đã theo học giáo viên từ rất lâu, nhưng giáo viên chưa từng đề cập đến việc giới thiệu cho cô ta bất kỳ công việc nào.
Còn Tư Niệm, dù không làm gì, nhưng lần nào giáo viên cũng khuyên bảo cô.
Điều mà Lục Dao không thể đạt tới, Tư Niệm lại không muốn làm.
Cô ta từng không cam lòng, nhưng giáo viên của cô ta không phải là người hay an ủi, cô ấy chỉ nói với cô ta rằng đây chính là sự khác biệt giữa cô ta và Tư Niệm.
Nhiều năm qua, Lục Dao đã quen với điều này. Cô ta nộp luận văn và cùng Tư Niệm rời khỏi văn phòng.
Cô ta không hiểu liền hỏi: "Tại sao giáo viên lại cho cô một cơ hội tốt như vậy, mà cô lại không nhận? Tôi thật sự không hiểu nổi."
Tư Niệm thản nhiên đáp: "Vậy không phải tốt cho cô sao, ít đi một đối thủ cạnh tranh."
Lục Dao cắn môi, nói: "Trước đây tôi định cạnh tranh với cô, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông rồi. Giáo viên cũng nói rằng tính cách của tôi không phù hợp để làm nhà ngoại giao, tôi quá nóng vội và tham vọng."
Tư Niệm ngạc nhiên nhìn cô ta: "Không ngờ cô cũng có lúc tự nhìn nhận lại bản thân."
Lục Dao khóe miệng giật giật, Tư Niệm vẫn nói chuyện thẳng thắn như mọi khi, không quanh co. Dù điều đó có hơi khó chịu, nhưng lại là sự thật.
Lục Dao nói: "Tôi dự định sang năm sẽ xin đi du học, tôi muốn học lên thạc sĩ."
Tư Niệm gật đầu tán thành: "Ý tưởng đó cũng hay đấy, tôi nghĩ là có thể thực hiện được."
Thấy Tư Niệm tán thành, suy nghĩ còn lưỡng lự của Lục Dao cuối cùng cũng rõ ràng, cô ta cười: "Cô đã nói vậy, tôi yên tâm rồi."
...
Chu Trạch Đông đọc sách xong, thấy thời gian đã đến liền đến lớp học vẽ để đón em gái.
Có rất nhiều đứa trẻ lớn nhỏ tham gia học vẽ.
Vừa đến cửa lớp, thằng bé đã nhìn thấy một cậu bé với kiểu tóc vuốt dầu bóng loáng hình trái tim, đang đứng gần em gái mình, không biết đang nói gì.
Mặt Chu Trạch Đông lập tức sầm xuống.