Lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy, người đàn ông với khí thế sắc bén và khuôn mặt lạnh lùng.
“Úi ~” Hồn trôi phiêu dạt một chốc, bỗng nhiên cô cảm thấy đầu ngón tay đau đớn, vừa rồi không cẩn thận nên cắt vào tay rồi.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhanh chóng đi tới trước mặt, cầm tay cô, thấp giọng nói: “Để tôi xem thử.”
Tư Niệm chỉ cảm thấy tay mình ngày càng nóng, cảm giác được một bàn tay to thô ráp đang bao bọc lấy đôi tay nhỏ nhắn, trắng mềm của cô, mặt cô lập tức nóng lên.
“Không ngại chứ?” Anh nhỏ giọng, trầm trầm cất lời.
“Sao cơ?” Tư Niệm còn chưa phản ứng lại thì người đàn ông đã đem tay cô bỏ vào miệng.
Đầu Tư Niệm như nổ đoàng một tiếng, cả người cứng đờ.
“A…” Cảm xúc ấm áp làm cô than nhẹ, từ cổ đến đỉnh đầu đều đỏ ửng.
Trời ạ! Người đàn ông này đang làm cái gì vậy!
Nghe thấy cô kinh sợ mà cất giọng mềm nhũn, hai mắt Chu Việt Thâm lóe lên, hô hấp bỗng trở nên dồn dập.
Anh buông lỏng tay, bước đi ra ngoài, lúc quay lại, trên tay cầm một lọ thuốc mỡ và băng gạc.
Vẻ mặt chính trực của anh làm Tư Niệm có chút xấu hổ.
Xem ra là bản thân cô nghĩ nhiều, chắc là hành động kia của Chu Việt Thâm làm theo bản năng, không có ý gì khác.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Chu Việt Thâm đối với loại vết thương nhỏ này hiển nhiên rất có kinh nghiệm, hai ba động tác đã xử lý xong vết thương.
Nhìn ngón tay được băng kín, Tư Niệm cử động cứng ngắc.
Chu Việt Thâm dứng dậy và nói: “Đi ra ngoài ngồi một lát đi, còn lại để tôi làm cho.”
“Anh biết nấu cơm?” Ánh mắt Tư Niệm chuyển dời từ ngón tay về phía người đàn ông.
Chu Việt Thâm hơi gật đầu, giọng nói lành lạnh: “Biết”.
Tư Niệm còn nghĩ rằng anh bận rộn nên không xuống bếp.
Nhưng nghĩ lại, đàn ông biết nấu ăn không phải là chuyện gì kì lạ, vì thế gật đầu, nói: “Vậy được, anh thái giúp tôi khoai tây rồi thả vào nồi canh để hầm chung, thức ăn này thì rửa một chút là được rồi.”
“Đợi chút nữa ăn lẩu, có thể nước canh sẽ nhạt một chút, tôi sẽ pha chút nước chấm cay.”
Chu Việt Thâm hai ba nhát đã đem khoai tây cắt xong theo lời dặn của cô bỏ vào trong nồi canh xương sườn, Tư Niệm lấy chén nhỏ từ trong tủ bát, đúng lúc ở ngoài không có muối, trong tủ có túi muối mới, cô kiễng chân lục tìm trong tủ, bỗng nhiên một bóng người cao lớn áp vào phía sau cô, nhẹ nhàng lấy ra túi muối mà cô không với lấy được.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, sau lưng là hơi thở ấm áp của người đàn ông, mặt Tư Niệm nóng bừng, gương mặt đó còn đẹp hơn nắng chiều vài phần.
Hai người đứng yên lặng trong phòng bếp, hợp tác làm việc.
Không khí lại có chút xấu hổ.
Tư Niệm cảm thấy mình thở không thông thuận, cô cụp mắt thêm nếm gia vị, câu được câu chăng tìm đề tài để nói chuyện.
“Gần đây anh rất bận phải không?”
Chu Việt Thâm đang thêm củi liền ngừng một nhịp, nghiêng đầu nhìn cô, góc nghiêng rõ ràng làm bất kì người con gái nào nhìn thấy cũng phải hét lên: “Không bận lắm, sao vậy?”
Tư Niệm nhỏ giọng: “Anh biết nhà họ Lâm ở đâu phải không, tôi tới đây lâu như vậy, cha mẹ ruột của tôi chắc còn chưa biết tình hình, tôi muốn quay về xem bọn họ.”
Chu Việt Thâm nghe thấy vậy thì dừng một chút rồi gật đầu: “Đúng là nên quay về nhìn thử, nhà họ Lâm ở thôn Lâm Gia bên cạnh chúng ta, cách không xa.”
“Ngày mai tôi đi trại chăn nuôi dặn dò một số công việc, giữa trưa chúng ta có thể quay về.”
Thực ra Tư Niệm không thân thiết với người nhà họ Lâm nhưng cốt truyện có nhắc tới nhà họ.
Sau khi nhà họ biết cô mới là con gái ruột đã từng rất nhiều lần tới thăm nhưng đều bị nguyên chủ từ chối gặp. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Sau khi cô bị bắt gả tới đây luôn cảm thấy là Lâm Tư Tư cùng cha mẹ ruột đã làm hại cuộc đời mình thảm thương, vô cùng oán hận bọn họ, mặc cho cha mẹ tới nhà cũng không muốn thấy mặt của họ.
Kết quả cứ như vậy đẩy cha mẹ ruột rời xa mình, cuối cùng làm họ hoàn toàn thất vọng về cô.
Lâm Tư Tư sau này không chỉ có được sự yêu chiều của nhà họ Tư mà bên nhà cha mẹ nuôi cũng chiếm được không ít chỗ tốt.
Tất nhiên là trong sách không có miêu tả chi tiết người nhà họ như thế nào, nên Tư Niệm cũng không nắm rõ ràng cụ thể lắm.
Nguyên nhân cô muốn quay về ngoài việc xem người nhà họ Lâm rốt cuộc là người như thế nào còn muốn hỏi cho rõ sự việc 3000 đồng tiền sinh lễ kia.
Nhìn được, vài lần bọn họ muốn gặp nguyên chủ, chắc hẳn cũng có quan tâm đến cô ấy.
Nếu quan tâm đến cô ấy thì vì sao lại không đồng ý trả lại 3000 đồng?
Còn để cô ấy gả cho người mà cô ấy không muốn gả.
Tư Niệm vẫn luôn cho rằng việc này có chút kì lạ.
Cô gật gật đầu: “Được.”
Khi hai người bưng canh xương ra, mấy đứa nhỏ còn ngồi trên bàn cơm.
Sườn kho tàu trên bàn chưa ăn một tí gì.
Tư Niệm nghi hoặc: “Sao các con không ăn?”
Chu Việt Hàn nuốt nước miếng: “Chờ bố và dì cùng ăn.”
Tư Niệm cười cười: “Đứa ngốc này, bưng chén ăn cơm đi.”
Chu Việt Hàn đỏ mặt liền vội vàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ như một cơn gió chạy vào phòng bếp.
Hai người cầm muỗng bới cơm vào chén, Chu Việt Hàn nhìn hạt cơm thơm ngào ngạt, một muỗng lại một muỗng đem cơm ép xuống, không ép được nữa mới xúc cơm vào miệng.
Một miếng sườn kho tàu ăn vào miệng, thơm ngon đến nỗi thiếu chút nữa cu cậu nuốt cả lưỡi, cứ một miếng thịt thêm một miếng cơm, cơm thấm nước sốt, ăn ngon miễn bàn.
Không ngấy một chút nào.
Nhìn đám nhỏ ăn không ngừng miệng là biết tay nghề nấu nướng của Tư Niệm rất giỏi.
Thạch Đầu nhà kế bên thèm nhỏ dãi, nuốt nước miếng mấy lần liền đứng dậy: “Bà ơi, con muốn sang nhà Dao Dao chơi.”
Cậu bé bị bà nội trừng mắt nhìn: “Buổi tối đi sang nhà người ta làm gì, sợ người ta không biết mày đi ăn chực nhà người ta à? Ăn nhanh rồi đi ngủ.”
Nói xong bà ấy gắp một miếng tóp mỡ vào chén của cậu bé.
Tuy nói là như vậy nhưng thím Trương cũng thở dài, cơm nước cả ngày nhà họ Chu đều thơm nức như vậy, đừng nói là trẻ nhỏ, tới bà ấy cũng phải thèm thuồng.
Thạch Đầu ăn tóp mỡ không có vị gì trong chén, cảm thấy không ngon miệng tí nào.
Sau khi ăn cơm dì Tư Niệm nấu thì không ăn nổi cơm bà nội nấu nữa rồi.
Không biết khi nào mới có thể ăn lại một bữa đây.
“Hầy ~” Thạch Đầu chống cằm thở dài.
**
Vì phải về nhà nên buổi sáng Tư Niệm dậy từ rất sớm.
Cô tắm rửa, thay quần áo mới cho Dao Dao, lại thắt cho cô nhóc mấy cái bím tóc nhỏ và cài lên mấy cái kẹp tóc xinh xắn và như thường lệ cho Đại Hoàng ăn cơm còn thừa từ hôm trước, rồi chờ Chu Việt Thâm về là bắt đầu xuất phát.
Hôm nay Chu Việt Thâm bốn giờ sáng đã ra khỏi nhà, lúc này đã tám giờ sáng.
Thấy thời gian còn sớm, Tư Niệm đi pha sữa để Dao Dao uống thay nước.
Không chỉ bổ sung thêm nước mà còn có thể bổ sung chất dinh dưỡng.
Bọn trẻ lớn nhanh, mới qua mấy hôm đã có cảm giác đám nhỏ béo mượt ra không ít.
Lúc mặc chiếc váy nhỏ mà cô mua, thoạt nhìn còn xinh xắn như búp bê Tây hơn đám nhóc ở thành phố.
Bộ dáng ôm bình sữa lại càng đáng yêu khỏi phải nói.
Lúc Chu Việt Thâm về nhà thì nhìn thấy một cảnh như vậy, Dao Dao ôm bình ngồi trên giường uống sữa, Tư Niệm đang đứng trước tấm kính trên tủ quần áo đeo hoa tai, cô mặc một chiếc áo đơn giản kết hợp với quần jean, vừa nhìn thì hơi bảo thủ nhưng đường cong trên cơ thể lại rất đẹp, nhìn nghiêng eo thon chân dài, mái tóc xoăn nhẹ được cột cao ở sau đầu, ở thái dương còn thả một ít tóc để chỉnh dáng mặt.