Tư Niệm nói với giọng điệu cảm kích, khiến cho bố Tư vốn đang nổi giận đùng đùng cũng chợt ngẩn người.
“Cái, cái gì cơ...”
Vẻ mặt Tư Niệm vô cùng ngây ngô: “Tư Tư đã nói cho con biết rồi. Mọi người lo rằng con không đi làm, sợ rằng sẽ đánh mất công việc này, cho nên mới để Tư Tư đi làm thay con. Con vô cùng cảm động, tuy nhiên, cha mẹ không cần phải lo lắng, con đã giải quyết chuyện này ổn thoả, sau này cha mẹ không cần phải nhọc lòng. Con cũng định đem công việc này bán lại cho Phó Thiên Thiên.”
Phó Thiên Thiên gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy, cháu đã đồng ý mua lại công việc này từ chỗ Tư Niệm. Chú Tư, hai người không cần phải bận tâm.”
Vẻ mặt bố Tư lúng túng, lúc này có muốn tức giận cũng không tức giận được, trái lại còn cảm thấy chột dạ. Bởi lẽ, bọn họ vốn dĩ chưa từng nghĩ vậy, chẳng qua là cảm thấy để trống vị trí này thì thật đáng tiếc. Vừa hay Lâm Tư Tư dạo này rảnh rỗi, nên để cho cô ta đi làm một thời gian, nếu không để mất cũng rất đáng tiếc.
Chờ tới khi cô ta đi học, lúc này mới đem bán lại công việc.
Ít nhất, bọn họ đã nghĩ như vậy.
Ai ngờ, Tư Niệm lại quay về...
“Chú Tư, một lúc nữa là phòng nhân sự tan làm, phiền chú đem sổ hộ khẩu cho cháu và Tư Niệm đi làm thủ tục trước được không.” Phó Thiên Thiên khẩn trương thúc giục.
Nếu đổi thành người khác, bố Tư còn có thể bịa ra một lý do nào đó để từ chối, nhưng đối phương lại là Phó Thiên Thiên!
Ông ta ngập ngừng một hồi lâu rồi mới nói: “Thiên Thiền à, cháu là đại tiểu thư, sao thể để cháu phải chịu ấm ức, làm thay công việc của Tư Niệm nhà chú được.”
Phó Thiên Thiên ghét nhất là cách nói chuyện như vậy. Mặc cho cô ấy đã nổ lực bao nhiêu, người khác luôn nói cái giọng cô ấy là đại tiểu thư, cho dù không cần làm cũng sẽ có người dâng cơ hội này đến trước mặt.”
Nghe ông ta nói như vậy, cô ấy bất mãn phản bác: “Chú Tư, chú không nên xem thường cháu. Tư Niệm có thể làm được, cháu cũng có thể làm được, có gì mà ấm ức.”
Bố Tư bị chặn họng không nói thêm được câu nào.
Bố Tư to đầu rồi mà vẫn bị một đứa nhóc dạy dỗ, chỉ có thể cười trừ, cuống quýt nói: “Ha ha ha, nói đúng lắm, nói đúng lắm.”
“Cái này chú Tư, chú có thể nhanh lên chút được không. Cháu xin nghỉ để ra ngoài, còn phải đi làm nữa.” Phó Thiên Thiên thúc giục.
Bố Tư không còn cách nào, không dám đắc tội, cắn rắn gật đầu nói: “Được, chú đưa cái này cho hai đứa mang đi.”
Sau khi lấy được sổ hộ khẩu, Tư Niệm và Phó Thiên Thiên mau chóng rời đi.
Ba người nhà họ Tư vẻ mặt khó coi, nhưng không có cách gì để cản lại.
Lâm Tư Tư tức tới xanh mặt.
Phó Thiên Thiên về nhà lấy sổ hộ khẩu, sau đó gõ cửa phòng làm việc của anh trai mình, mượn tiền anh ta.
“Anh, cho em mượn một nghìn đồng, đợi sau khi phát lương, em trả lại cho anh.”
Phó Dương nghe vậy thì nhíu mày nói: “Em cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Mua lại công việc, anh không biết đâu. Tư Niệm không làm công việc này nữa nên bán lại cho em. Cô ấy đang chờ ở dưới tầng, anh mau đem tiền cho em trước đã.”
Phó Thiên Thiên gấp gáp nói.
“Không phải cô ấy rời đi rồi sao? Vì sao còn quay trở lại?” Nghe thấy hai chữ Tư Niệm, trên gương mặt tuấn tú của Phó Dương thoáng hiện chút không vui.
Lúc trước nghe nói Tư Niệm rời đi, anh ta cảm thấy không có khả năng.
Một tháng trước, vừa biết mình không phải con gái ruột. Cô để có thể ở lại, còn giả bệnh ầm ĩ hết cả lên.
Xem như nổi đình nổi đám ở trong đại viện.
Phó Dương luôn không thích Tư Niệm. Tuy rằng ngoại hình rất đẹp, nhưng trên thế giới cũng không thiếu người đẹp. Những người phụ nữ có dung mạo mà không có trí tuệ ở trong mắt anh ta đều không khác gì cái bình hoa di động.
Hơn nữa, anh ta cũng cảm thấy rất phiền khi cô luôn bám lấy mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Hận không thể để cho tất cả mọi người biết bọn họ đã đính hôn, khiến cho anh ta cảm giác như bị trói buộc. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Cũng may người như vậy không phải là con gái ruột của nhà họ Tư, anh ta cũng không cần cưới cô, Phó Dương rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ vừa đi chưa được mấy ngày, thế mà đã quay về.
Mà lúc này còn dùng lý nhảm nhí như vậy để tìm đến mình.
Cô nghĩ rằng cô bán lại công việc cho em gái anh ta, anh ta sẽ để mắt đến cô sao?
Thật là vớ vẩn!
Cho dù cô làm bất cứ việc gì, anh ta sẽ không lấy cô, tốt nhất là nên từ bỏ.
Cái cô Lâm Tư Tư gì đó còn tốt hơn cả cô.
Nghĩ vậy, Phó Dương đem tiền cho cô ấy, đuổi đi: “Mau đuổi cô ta đi đi, đừng để cô ta tiếp tục dây dưa với nhà chúng ta, đừng để người ta cười vào mặt.”
Nghe anh ta nói vậy, Phó Thiên Thiên ngớ người: “Anh, anh nói gì vậy? Ai dây dưa?”
“Còn ai vào đây nữa? Cô ta đột nhiên bán lại công việc cho em, không phải là muốn nhà họ Phó chúng ta nợ cô ta một ân tình, để sau này có cờ mò đến đây sao? Những trò vặt vãnh này anh thấy nhiều rồi. Em bảo cô ta sau này đừng có dính dáng gì đến anh nữa, nếu không anh cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Phó Thiên Thiên nghe thấy anh trai mình tự tin một cách thái quá, sến súa vô cùng, nhăn mũi tỏ vẻ ghê tởm: “Anh trai, anh nói gì vậy, người ta muốn dây dưa với anh khi nào chứ. Tư Niệm quay về lấy sổ hộ khẩu, em sợ cô ấy chạy mất nên mới kéo người tới đây. Chẳng trách khi vừa mới tới, cô ấy nói cô ấy không tới đâu, tránh để anh hiểu nhầm. Ai ngờ anh quả thật làm quá lên.”
Mặt Phó Thiên Thiên như bị táo bón.
Phó Dương đen mặt: “Em nói gì?”
“Em nói, người ta đâu có đến gặp anh, là em cứ kéo cô ấy đến đây. Vào nhà cô ấy còn không muốn nữa là. Nếu như cô ấy thật sự muốn gặp anh thì đã theo em lên đây từ đầu rồi đúng không?”
Thật ra, Phó Thiên Thiên có chút không cam lòng, cứ nghĩ tới người về làm dâu là Lâm Tư Tư, cô ấy thà chết còn hơn.
Vốn nghĩ rằng Tư Niệm vẫn còn tình cảm với anh trai mình, cho nên mới lôi cô ấy tới đây. Biết đâu để cho cô ấy gặp lại anh trai, hai người họ sẽ nối lại tình xưa.
Nào ngờ người ta từ chối thẳng thừng, bảo mình chỉ một lòng chung thủy với chồng mới cưới, không muốn gặp mặt người đàn ông khác để tránh hiểu lầm.
Cũng khiến cho cô ấy sửng sốt.
Nói xong, cô ấy giật lấy tiền, xoay người chạy xuống lầu.
Phó Dương bị những lời em gái mình nói làm cho phiền lòng, càng cảm thấy khó tin.
Sao có thể thế được, Tư Niệm từ nhỏ đã bám đuôi anh ta, trước đây không chịu rời khỏi nhà họ Tư cũng là muốn lấy anh ta, làm sao có thể tiếp cận anh ta mà không có mục đích gì chứ?
Những lời như thế chỉ có thể lừa được đứa em gái ngây thơ của anh ta thôi. Còn anh ta không hề tin tưởng một chút nào.
Mặc dù nghĩ vậy, Phó Dương vẫn đứng dậy, đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn xuống dưới.
Anh ta muốn xem thử Tư Niệm có thật sự vô tội như lời em gái nói không!
Nhưng vừa nhìn, Phó Dương đã không kìm được nhíu mày.
Dưới ánh nắng rực rỡ, một cô gái duyên dáng yêu kiều đứng ở trong vườn hoa. Những đóa hồng nở rộ rực rỡ, nhưng trước mặt cô còn phải kém sắc hơn vài phần.
Thời buổi này, nhà nào cũng khá giả hơn, ai cũng biết ăn diện, chăm chút cho bản thân.
Anh ta đã từng gặp qua không ít người phụ nữ cá tính, xinh đẹp.
Nhưng không có một ai rạng rỡ như cô. Cô chỉ cần đứng đó, đã như một tác phẩm nghệ thuật bước ra từ bức tranh thời âu cổ, nhất là dưới ánh nắng, trắng đến phát sáng.
Đến cả những đoá hồng xung quanh cũng chỉ như phông nền, bị lu mờ đi.
Ánh mắt cô toát lên vẻ dịu dàng, thư thả.
Không giống như trước kia khi đối diện với anh ta, cái kiểu chim nhỏ dựa người*, e thẹn giả tạo ấy.
(*) Nguyên văn là 小鸟依人 (tiểu điệu y nhân): thành ngữ chỉ cô gái hoặc đứa trẻ với dáng vẻ nhỏ nhắn, dễ thương, phải dựa dẫm vào người khác.
Trước đây Tư Niệm vốn không thích trẻ con, mỗi khi có trẻ con xuất hiện, cô đều vô thức né xa, cảm thấy chúng thật ồn ào.
Vậy mà giờ đây cô lại dịu dàng bế một đứa trẻ trên tay, nụ cười trên mặt, người đẹp hơn hoa.
Phó Dương hơi ngẩn người. Nhưng trong giây lát, giống như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Tư Niệm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Phó Dương hoảng hốt, vô thức rời mắt đi, sợ đối phương thấy mình nhìn cô sẽ nghĩ ngợi linh tinh, hoặc sẽ bám riết lấy anh ta.
Nhưng khi anh ta định kéo rèm lại, thì thấy Tư Niệm đã thản nhiên rời mắt đi, vẻ mặt vẫn bình thản, không chút gợn sóng, như thể anh ta chỉ là... một người không quan trọng.
Phó Dương khựng lại, có phần không thể tin nổi mà nhìn về phía cô.