Trọng lượng một đĩa của Đồng Hoạ đã không ít, nhưng so sánh với trọng lượng một chậu rau thì vẫn có hơi không đủ nhìn.

Phân lượng không đủ, chủng loại thay thế!

Món ăn cuối cùng là gà hầm nấm, cả một chậu lớn!

Món ăn này vừa mở nắp, mấy người ở đây bao gồm Cố Tư, đều âm thầm nuốt nước miếng, thơm đến mức nước miếng muốn chảy ra.

Gà của nhà Trình Tiểu Vũ, nấm do Đồng Hoạ tự mình lên núi hái, đều là đồ ăn rất tươi mới.

Trước khi bắt đầu ăn, Đồng Hoạ bảo Trình Tiểu Vũ cầm về nhà một ít, về phần Trình Tiểu Vũ hỗ trợ được Đồng Hoạ giữ lại.

Trên bàn ngoại trừ đội trưởng Trình và Cố Tư, còn có máy kéo, Đồng Hoạ và Trình Tiểu Vũ.

Bình thường Trình Tiểu Vũ ăn cơm với người nhà, nhưng lúc khách đến, tiểu bối như cô ấy không lên bàn ngồi, nhưng hôm nay cô ấy bị Đồng Hoạ giữ lại, cả người đều có hơi đứng ngồi không yên.

Trên bàn không riêng gì ba cô ấy, còn có một lãnh đạo lớn, không riêng gì lãnh đạo lớn, còn trẻ tuổi như vậy, ngoại hình đẹp mắt như thế, cô ấy làm sao không biết xấu hổ ăn? Sao có thể ăn thoải mái?

Đồng Hoạ trước đó đã nhắc nhở cô ấy lúc ăn cơm không nên chép miệng, bình thường cô ấy cảm thấy không sao, nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy âm thanh chép miệng thật sự không văn nhã.

Nhưng món ăn do Đồng Hoạ làm thật sự là quá ngon! Cô ấy ăn thêm vài miếng miệng đã chép chép!

Đến khi nhớ ra, sắc mặt cô ấy đỏ bừng, tự mình hoài nghi có phải không có thể diện hay không? Không đẹp?

Trình Tiểu Vũ giống như bị kim đâm vào mông, thật sự không nhịn được bưng mấy món ăn với bát cơm lên bỏ chạy.

Đồng Hoạ làm chủ nhà, đương nhiên phải bồi bàn.

Đội trưởng Trình đối có hơi ghét bỏ với phân lượng món nấu Đồng Hoạ làm, sau khi động đũa thì cực kỳ xúc động với với tài nấu nướng của Đồng Hoạ.

Đứa nhỏ này trước khi xuống nông thôn thật sự không phải làm đầu bếp sao?

Đội trưởng Trình tự mang một bình rượu thuốc, bình thường đều vào lúc ăn tết mới uống hai chén, hôm nay đều cống hiến hết ra.

"Tôi đã hiểu vì sao Tiểu Vũ thích ăn chực ở chỗ cô." Đội trưởng Trình cảm thán.

Vốn tưởng rằng rượu không đủ, nhưng lúc ăn thì hoàn toàn không thèm uống rượu, đều chỉ nhắm về phía đồ ăn!

Ngay cả rau dưa mỗi ngày ăn có thể ăn đến ngạc nhiên, chớ nói chi là những món ăn rắn, ăn ngon ngay cả đầu lưỡi cũng có thể nuốt hết!

Hôm nay Cố Tư đã tận mắt nhìn Đồng Hoạ nấu ăn, cũng không bỏ thứ gì không nên bỏ, nhưng cô làm ra hương vị rất thơm khiến người ta ăn không được thì nhớ thương.

Chủ yếu Đồng Hoạ làm mời Cố Tư, cho nên món chính hôm nay, cô nấu cơm!

Đội trưởng Trình líu lưỡi, lễ tết nhà ông ấy mới có thể ăn một lần như vậy.

Lúc đội trưởng Trình xới cơm còn nghĩ, ăn ít chút, sau khi ăn, vài miếng đã dứt xong một chén cơm lớn!

Chết tiệt!

Sao cơm cũng ngon như vậy!

Điều này thật xấu hổ, làm cho ông ấy giống như trước đây chưa từng ăn!

Người máy kéo ăn không chậm hơn ông ấy, khi đội trưởng Trình còn đang tự an ủi mình, hắn đã xới bát thứ hai.

Đồng Hoạ nhập gia tùy tục, cơm trong nồi đều đựng trong chậu tùy bọn họ tự lấy.

Giống như bọn đội trưởng Trình dùng bát, Đồng Hoạ chỉ nửa bát đã no.

Nhưng bọn đội trưởng Trình một người ăn ba, đến bốn bát!

Ngay cả Cố Tư gầy gò cũng dùng nước canh thịt kho tàu ăn hai bát cơm lớn.

Đồng Hoạ nhìn thấy, bình thường đưa cơm cho anh có đủ ăn không?

Sau một bữa cơm, rượu không động vào, không nói gì, nhưng bát đĩa trên bàn đều trống không.

Đội trưởng Trình bụng căng đến không đứng dậy nổi, rất xấu hổ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play