CHƯƠNG MƯỜI TÁM
ĐÊM HÔM ĐÓ TÔI BẬT DẬY HỔN HỂN. TÔI ƯỚT ĐẪM mồ hôi, bên trong lều ấm nóng đến ngột ngạt. Achilles đang ngủ bên cạnh tôi, da cậu cũng ẩm ướt như da tôi.
Tôi bước ra ngoài, mong chờ một cơn gió từ biển thổi vào. Nhưng ngoài này cũng vậy, không khí nặng nề và ẩm thấp. Không gian yên tĩnh, một cách kì dị. Tôi không nghe thấy tiếng lều bạt phần phật bay, không thấy tiếng lách cách của sợi dây chằng buông thả nào. Ngay cả biển khơi cũng im lặng, như thể những con sóng đã ngừng dạt vào bờ. Xa xa ngoài những gợn sóng ven bờ, mặt biển phẳng lặng như chiếc gương đồng đánh bóng.
Rồi tôi nhận ra, trời không có gió. Đó là điểm kì quái. Không khí bao bọc xung quanh tôi không chuyển động, dù chỉ là với luồng khí nhẹ nhất, tôi nhớ rằng mình đã nghĩ: Nếu trời cứ như thế này, chúng tôi sẽ không thể ra khơi ngày mai.
Tôi rửa mặt, vui sướng vì nước mát lạnh, rồi quay về với Achilles và giấc ngủ chập chờn, trằn trọc.
SÁNG HÔM SAU VẪN NHƯ VẬY. Tôi tỉnh dậy giữa một vũng mồ hôi, da tôi sưng vù và nứt nẻ. Tôi uống ừng ực chỗ nước Automedon mang tới cho chúng tôi một cách biết ơn. Achilles tỉnh dậy, quệt tay lên cái trán ướt đẫm. Cậu cau mày, ra ngoài, quay lại.
“Không có tí gió nào.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT