Tạ Chước Lăng chỉ muốn hù dọa Phó Dữ Duy, nhưng hắn không ngờ nữ nhân này lại dám động chạm vào nơi đó của nam nhân a.
Đơn! Giản! Là! Không! Biết! Liêm! Sỉ!
Mà Phó Dữ Duy lại còn dùng chiến thuật tâm lý với Tạ Chước Lăng, chắc chắn Tạ Chước Lăng sẽ không động đến mình.
Thời điểm Tạ Chước Lăng theo đuổi Phó Dữ Duy, nói đúng hơn là hắn nhất kiến chung tình với anh, điều đó có nghĩa là Tạ Chước Lăng, tên này thích đàn ông. Anh hiện tại là nam giả nữ, nói vậy Tạ Chước Lăng sẽ không cảm thấy hứng thú.
Đến nỗi vì sao phải làm như vậy, xét cho cùng chuyện đàn ông có thể sinh con quả thực không thể nào tưởng tượng nổi, thà bớt một chuyện còn hơn là nhiều thêm một chuyện, cho nên Phó Dữ Duy mới ra cái hạ sách này.
Tạ Nhạc Ninh đi theo mình xác thực là chịu khổ, tiểu gia hỏa từ nhỏ còn chưa một lần chịu qua, bây giờ đến nơi này còn không biết đến khi nào mới có thể trở về được, đối với Phó Dữ Duy tất nhiên là phải vì Tạ Nhạc Ninh mà tính toán. Nếu chuyện này đã phát sinh trước mặt công chúng, nói vậy sớm sẽ truyền ra khắp nơi, nhanh thôi sẽ đến tai của trưởng công chúa. Cổ nhân xem trọng con nối dỗi, sẽ không để Tạ Nhạc Ninh lưu lạc ở bên ngoài.
Bất quá, Phó Dữ Duy kỳ thật chỉ muốn Tạ Chước Lăng nuôi cả hai cha con là được, không muốn gửi đứa trẻ đến phủ tướng quân.
Phó Dữ Duy biết Tạ Chước Lăng không thích phụ nữ, cho nên mới có tự tin tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Phu quân, chàng muốn ta phục vụ chàng như thế nào đây?”
Tạ Chước Lăng đối với hành động bất ngờ này của anh, trầm mặt, phòng bị mà lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách với anh.
Ở phương diện này, Tạ Chước Lăng hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, những thiếu gia xuất thân danh môn, thường thì đã làm chuyện ân ái này vào năm mười bốn. Nhưng, Tạ Chước Lăng ngược lại là không có hứng thú gì, nay cũng đã qua sinh thần mười tám, đừng nói là thành thân, ngay cả nha hoàn trong phòng còn không có một bóng. Trưởng công chúa thậm chí còn hoài nghi nhi tử nhà mình có phải hay không là có nỗi niềm khó nói. Cách đây không lâu, bà còn đặc biệt chọn một vài mỹ nữ đưa đến trong viện Tạ Chước Lăng, kết quả là vị thế tử này còn không thèm nhìn đến các nàng.
Điều này càng khiến trưởng công chúa lo lắng hơn.
Phó Dữ Duy đem hành động của hắn thu vào trong mắt, trong lòng cảm thấy vui vẻ, từng bước ép sát, tay nhẹ nhàng ấn ấn lên ngực của Tạ Chước Lăng.
Tạ Chước Lăng rũ mắt nhìn xuống đôi bàn tay lạnh ngắt, đầu ngón tay hồng hồng kia, hơi thở có chút không ổn định, nói: “Ngươi đừng có ép ta động thủ.”
Phó Dữ Duy khí định thần nhàn mà tiến lên phía trước, cố ý hiểu sai lời nói của hắn, ái muội lại nhỏ giọng nói: “Phu quân cứ việc động thủ, chàng muốn chơi như thế nào cũng được hết.”
Tạ Chước Lăng: “... …”
Hai người gần nhau đến mức, Tạ Chước Lăng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Phó Dữ Duy, loại cảm giác này thật kỳ lạ.
Nhưng Tạ Chước Lăng là ai? Hắn lớn như vậy còn chưa bị ai thao túng bao giờ.
Ngay sao đó Tạ Chước Lăng đảo khách thành chủ chế trụ cổ tay mảnh khảnh của Phó Dữ Duy, nở một nụ cười lành lạnh, “Ngươi có biết, người nói lời này trên giường của ta, có kết cục như nào không?”
Phó Dữ Duy lại không tiếp lời hắn, yếu thế nói: “Phu quân nhẹ một chút, chàng làm ta đau.”
Lời này thật sự quá câu dẫn người, đặc biệt là từ mỹ nhân có đôi mắt thanh thuần, hơi hơi nhíu mày, như có như không trêu chọc.
Tạ Chước Lăng nhanh chóng đẩy Phó Dữ Duy ra, vẻ mặt lạnh lùng bộ dáng dầu muối không ăn, “Đừng cho ta là không đánh nữ nhân, kiên nhẫn của ta có hạn, ngươi thức thời nói ra hết mọi chuyện, ta còn có thể tha cho ngươi một con đường sống.”
Ồ, đúng là nóng nảy.
Phó Dữ Duy bằng cách nào đó chắc chắn Tạ Chước Lăng sẽ không động thủ với mình, cho nên giả ngu nói: “Phu quân, chàng đang nói cái gì a? Ta nghe không hiểu.”
Tạ Chước Lăng: “... …”
Tạ Chước Lăng nắm chặt tay, nhưng đối với khuôn mặt này, nắm đắm cũng run rẩy, hắn thật sự vô pháp động thủ.
Cứng không được, mềm càng không được, nữ nhân này ngay cả chỗ kia của nam nhân còn dám đụng đến!
Lần đầu tiên trong cuộc đời của Tạ Chước Lăng cảm thấy chán nản, khó chịu vô cùng.
… …
Lục Dục Phong thấy hai người đã đi ra, khiếp sợ nói: “Nhanh như vậy?”
Tạ Chước Lăng không để ý đến hắn, không nói lời nào, đôi mày sắc bén giờ phút này càng thêm nhíu chặt.
Lục Dục Phong nhìn thần sắc hắn, rất không giống đã làm loại chuyện đó.
Tạ Nhạc Ninh vốn đang ngồi trên đùi hắn ăn điểm tâm, nhanh chóng trượt xuống, chạy đến trước mặt Phó Dữ Duy, “Dad… mẫu thân, ôm một cái.”
Phó Dữ Duy đang muốn cuối người xuống, Tạ Chước Lăng động tác so với anh nhanh hơn, đã đem Tạ Nhạc Ninh ôm lên, ngồi sang một bên.
Tạ Nhạc Ninh vẫn còn đang giận hắn, hừ lớn một tiếng, nhưng không giãy giụa nữa.
Tạ Chước Lăng nhìn chằm chằm tên nhãi có khuôn mặt tương tự mình này, tính toán xuống tay với tiểu tử này: “Ngươi tên gì?”
Lục Dục Phong cạn lời, nói: “Ngươi không cần phải giả vờ đến thế đâu? Nhi tử ngươi tên là Tạ Nhạc Ninh, là do ngươi đặt cho nó, còn hy vọng nó cả đời bình an vô sự.”
Tạ Chước Lăng: “... …”
Nói có đầu có đuôi, xem ra là đã có chuẩn bị mà đến.
Lục Dục Phong: “Không phải chứ, bổn thiếu gia ta nói tiểu tử nhà ngươi rất có năng lực a, mới mười lăm tuổi cũng đã làm ra hài tử rồi!”
Phó Dữ Duy thình lình lên tiếng: “Mười lăm tuổi?”
Cho nên hiện tại Tạ Chước Lăng mới mười tám.
Lục Dục Phong vẫn rất tò mò về chuyện Phó Dữ Duy cùng Tạ Chước Lăng, hỏi tiểu gia hỏa cũng không ra chuyện gì, lúc này thấy Phó Dữ Duy lên tiếng, liền hỏi: “Không biết nàng năm nay bao nhiêu xuân xanh?”
Phó Dữ Duy run rẩy hàng mi dài: “Hai mươi sáu.”
Lục Dục Phong: “!!!”
Tạ Chước Lăng cũng trầm mặc.
Lục Dục Phong cười gượng hai tiếng: “Ha ha, đúng là nhìn không ra a.”
So với Tạ Chước Lăng ước chừng hơn tám tuổi.
Phó Dữ Duy cười cười: “Phu quân nói thích người lớn tuổi và duyên dáng như ta vậy.”
Anh có khí chất thanh nhã, lời nói nói ra không kinh chết người không thôi.
Lục Dục Phong thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sắc chết, vẻ mặt hoảng sợ, thật không nhìn ra Tạ Chước Lăng lại có đức hạnh như vậy.
Tạ Chước Lăng mặt vô biểu tình mà cùng Phó Dữ Duy đối diện, gay gắt nói: “Ta thích người tao một chút, này chỉ có duyên thôi, bổn thế tử ta chướng mắt.”
Ở chỗ riêng tư nói như nào thì Phó Dữ Duy đều có thể phụng bồi, nhưng giờ phút này Tạ Nhạc Ninh còn ở đây, Phó Dữ Duy nhượng bộ, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Hài tử còn ở đây, phu quân đừng nói nữa.”
Nhóc con lúc này cũng không còn giận dỗi nữa, giờ phút này dựa vào ngực Tạ Chước Lăng, vân vê điểm tâm, ngửa đầu nhìn về phía Tạ Chước Lăng tò mò hỏi: “Phụ thân, tao là gì vậy ạ?”
Tạ Chước Lăng nhìn hai mẫu tử nhà này liền tức giận, “Ăn đồ ăn của ngươi đi, đừng có hỏi lung tung.”
Tạ Nhạc Ninh không cao hứng nói: “Bảo bảo không cần người ôm nữa!”
Tạ Chước Lăng nhéo nhéo cái miệng nhóc một cái, “Nếu đã đến đây nhận thân, phụ thân là ta há có thể không nhận nhi tử, dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con.”
Lời này là đang nói với Phó Dữ Duy.
Phó Dữ Duy biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy, quả nhiên liền nghe được câu tiếp theo của Tạ Chước Lăng: “Nhưng hiện tại ngươi tuổi đã lớn, sắc đã suy, khiến bổn thế tử ta phát chán, cho nên hài tử thì ta lưu lại, ngươi có thể đi rồi.”
Lời nói này quá hỗn trướng, quả thực là vô tri.
Lục Dục Phong nghe không nỗi nữa, chỉ trích nói: “Tạ Chước Lăng, ngươi đừng có quá đáng như vậy, bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm, ngươi có phải là nam nhân hay không? Chính mình cẩm y ngọc thực, ngươi nhìn đi, mẫu tử các nàng một thân vải thô, còn có mắt ngươi có phải không tốt không, cô nương người ta có chỗ nào tuổi già sắc suy hả? Nếu hiện tại ngươi ngại nhân gia tuổi lớn, ngươi không tính cho nàng danh phận, nhiều ít gì ngươi cũng bồi thường cho người ta, giờ cái gì cũng không cho liền đuổi người đi.”
Tạ Chước Lăng thờ ơ không thèm để ý nói: “Ngươi thích bênh vực kẻ yếu như vậy, thì ngươi thay ta cho người ta, rồi đuổi đi đi.”
Phó Dữ Duy: “Ta không cần bạc, ta chỉ muốn lưu lại hầu hạ chàng thôi.”
Lục Dục Phong: “Này, ngươi nghe đi, ngươi còn có tâm hay không a!”
Tạ Chước Lăng có vẻ không có kiên nhẫn: “Đem người quăng ra ngoài.”
Vừa dứt lời, mấy tùy tùng đi theo hắn kia đã đi tới.
Phó Dữ Duy rất bất đắc dĩ, anh lại không nghĩ đến thời kỳ thiếu niên của Tạ Chước Lăng lại khó ưa như vậy, đứng dậy: “Ta tự mình đi được rồi.”
Tạ Nhạc Ninh thấy thế muốn từ trên đùi Tạ Chước Lăng trèo xuống.
Phó Dữ Duy ôn nhu trấn an nhóc: “Bảo bảo ngoan, con trước tiên ở bên cạnh phụ thân, ngày mai mẫu thân sẽ đến xem con.”
Tạ Nhạc Ninh trước đó còn nói muốn ba ba, nhưng bây giờ ba ba biến thành như vậy, nhóc không muốn ở cùng ba ba này, nhóc chỉ muốn daddy.
Mà Phó Dữ Duy lúc ấy nghĩ đến rất nhiều kết quả, kết quả này cũng đã được đoán trước, cũng đã nói cho Tạ Nhạc Ninh, nếu ba ba chỉ muốn một bình bé, bảo bé trước không cần sợ, ngoan ngoãn ở bên cạnh ba ba, chờ anh suy nghĩ biện pháp.
Lục Dục Phong thấy Tạ Chước Lăng thờ ơ, đuổi theo Phó Dữ Duy ra khỏi cửa.
Sau khi thấy bọn họ đi rồi, Tạ Chước Lăng mới buông Tạ Nhạc Ninh ra, tiêu gia hỏa tức khắc bẹp miệng, khóc lên, cậu nhóc khó chịu nói: “Hu hu hu, Phụ thân hư! Phụ thân là đại phôi đản! Bảo bảo không bao giờ thương phụ thân nữa! Bảo bảo muốn mẫu thân! Hu hu hu.”
Tạ Chước Lăng uy hiếp nhóc: “Ngươi mà còn khóc nữa, ta liền đánh mông ngươi.”
Tạ Nhạc Ninh khóc càng lớn hơn.
Tạ Chước Lăng vô ngữ: “Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, ngày mai ta đem ngươi đưa trở về.”
Tạ Nhạc Ninh nhìn hắn, mang theo tiếng nức nở nói: “Thật sao?”
Tạ Chước Lăng khẻ mỉm cười: “Giả.”
Tạ Nhạc Ninh: “... …”
Phụ thân này thật đáng ghét! Hu hu hu, nhóc muốn ba ba cơ!
… …
Bên ngoài ngoại viên không xa.
Lục Dục Phong khuyên nhủ: “Cái kia, Ngươi đừng quá thương tâm, tên đó đúng là tên hỗn trướng.”
Phó Dữ Duy dường như bị tổn thương: “Ta không nghĩ tới, hắn sẽ như vậy.”
Lục Dục Phong lên án hành vi của Tạ Chước Lăng: “Nùng tình mật ý, toàn là lời dối trá, ngươi cũng đừng thấy khó chịu, tính tình hắn không dễ chọc, nếu hắn quyết tâm không chịu phụ trách, thì cũng không còn biện pháp.”
Phó Dữ Duy bất động thanh sắc nói: “Ta chỉ sợ hắn không đối tốt với hài tử thôi.”
Lục Dục Phong: “Sẽ không, hổ dữ không ăn thịt con, tuy hắn hơi xấu xa một chút, nhưng cũng không phải kẻ xấu, sẽ không khi dễ hài tử.”
Phó Dữ Duy: “Vậy thì tốt rồi.”
Lục Dục Phong đối đãi với mỹ nhân cũng gọi là thương hương tiếc ngọc, càng miễn bàn đây còn là đại mỹ nhân bị vứt bỏ mà không lời oán hận, càng làm người nhịn không được tiếc thương, từ bên hông lấy ra túi tiền, “Bạc này ngươi cầm trước đi, một hồi ta trở về lại cùng hắn hảo hảo nói nói.”
Phó Dữ Duy: “Này không tốt lắm?”
Lục Dục Phong vội đem túi tiền đặc vào trong tay anh, “Cầm, bên trong chỉ có một ít bạc! Ngươi cầm đi mua một chút trang sức cùng xiêm y, đừng nghe hắn nói bừa.”
Cái gì tuổi già sắc suy, hắn còn chưa thấy qua một người mỹ mạo xinh đẹp như thế.
Nhìn thiếu niên cẩm y hoa phục, cùng Tạ Chước Lăng quan hệ tốt như vậy, nghĩ đến hắn cũng là một thế gia công tử cũng không thiếu chút tiền này.
Phó Dữ Duy trong túi giờ có chút ngượng ngùng, tự nhiên sẽ không từ chối, nhận lấy túi tiền nặng trĩu, nhoẻn miệng cười: “Thật sự cảm ơn ngươi.”’
Lục Dục Phong bị nụ cười này của anh làm cho hoa mắt, cảm thấy có chút xấu hổ: “Nên làm, nên làm.”
Phó Dữ Duy: “Ta chính là không yên tâm hài tử.”
Lục Dục Phong: “Không sao, ngày mai ngươi cứ đến đây, ta sẽ bảo hạ nhân trong phủ mở cửa cho ngươi.”
Phó Dữ Duy chỉ chờ lời này của hắn; “Lục công tử, thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều.”
Lục Dục Phong ngạc nhiên: “Ngươi biết ta?”
Nói như thế nào Phó Dữ Duy cũng lớn tuổi hơn so với bọn họ rất nhiều, trong mắt anh tiểu công tử nào đó chỉ là một tiểu hài tử choai choai, đối đãi với hài tử chỉ cần khen ngợi hắn là xong việc, “Công tử ở trong kinh thành rất nổi danh, tự nhiên là sẽ biết.”
Được một đại mỹ nhân ôn ôn nhu nhu khen hắn.
Lục Dục Phong tâm tình kích động: “!!!”
Trời ạ, vì cái gì lại không phải là tức phụ của hắn? Tạ Chước Lăng, hắn dựa vào cái gì a!
… ...
Tạ Chước Lăng thấy vẻ mặt của Lục Dục Phong tràn đầy xuân sắc, bước chân lăng lăng, “Tán Tài Đồng tử đã trở lại?”
Lục Dục Phong tự động phớt lờ lời chế nhạo của hắn, bất công cho Phó Dữ Duy nói: “Ngươi vứt bỏ một cô nương tốt như vậy! Ngươi có còn là người nữa hay không a? Cô nương ấy thật tốt, ôn nhu dịu dàng, không cầu tài, một lòng quan tâm đến ngươi, một cô nương tốt như vậy chỗ nào dễ tìm a!”
Tạ Nhạc Ninh ngồi xổm ở bên trong sân viện tò mò nhìn hạ nhân đá dế, tiểu hài tử tràn đầy lòng hiếu kỳ, căn bản không chú ý đến bên này.
Tạ Chước Lăng xuy xuy nói: “Cô nương tốt còn đem túi tiền của ngươi cầm đi?”
Lục Dục Phong trên eo chỉ còn lại một khối ngọc bội, có thể thấy được gia sản đều đem cho người ta, “Đó là do ta ép nàng ấy cầm!”
Tạ chước Lăng mới không tin, nữ nhân kia vừa thấy chính là một kẻ lừa đảo, là một kẻ lừa đảo dám động tay chân chạm vào đồ của nam nhân!
Ta Chước Lăng nghĩ đến đây, tức khắc hoài nghi nói: “Nàng không động thủ với ngươi chứ?”
Lục Dục Phong: “Động thủ cái gì?”
Tạ Chước Lăng dò xét từ trên xuống dưới hắn, “Chỉ là, ngươi như vậy, phỏng chừng nàng ta cũng chướng mắt ngươi.”
Dù sao cũng là hướng hắn mà đến.