Lục Dục Phong là người không tim không phổi, sáng sớm hôm sau lại đến. 
Tạ Chước Lăng tối hôm qua bởi vì vẻ mặt kia của Phó Dữ Duy mà tâm thần không yên, hôm nay liền dậy sớm, vừa mới luyện xong một bộ kiếm pháp cho buổi sáng, liền nhìn thấy người nghênh ngang đi tới, không thèm cho hắn một ánh mắt.
Lục Dục Phong cũng không chút nào để ý, nghiên người không biết xấu hổ hỏi: “Ngươi đang luyện kiếm à? Sao lại cần mẫn như vậy?”
Tạ Chước Lăng lúc luyện kiếm mặc một thân đồ đen bó sát, dáng người thiếu niên đĩnh bạt khỏe khoắn, cao lớn rắn chắc, mái tóc đen dài buộc cao cao, để lộ ngũ quan sắc bén không kiềm chế, bỏ qua cái tính tình kia của hắn, từ bên ngoài mà nhìn thì xác thực rất có có tính lừa người.
Sáng sớm đi đến đây liền một đường nhìn chằm chằm chính mình, Tạ Chước Lăng ghét bỏ mà liếc Lục Dục Phong một cái, lười phản ứng đến hắn, xai nha hoàn chuẩn bị nước, dự định đi tắm.
Lục Dục Phong đi theo phía sau hắn, nhìn xung quanh: “Duy nhi cùng bảo bảo đâu?”
Gọi thân mật như vậy, không biết còn tưởng đó là tức phụ cùng nhi tử của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play