Tạ Bách Viễn rất thích ăn cay, bởi ở vùng phía Nam ẩm ướt, ăn cay giúp loại bỏ hơi ẩm. Nhưng đại học A lại ở phía Bắc, chỉ cần ăn nhiều dầu mỡ, muối và ớt một chút là dễ bị nóng trong người.
Vì vậy, bề ngoài Tạ Bách Viễn trông có vẻ bình thường, nhưng trong miệng lại bị loét, đau rát như lửa đốt.
May mắn là anh ấy vốn ít nói, giảm tần suất nói chuyện cũng không quá khó chịu.
"Hội trưởng, nếu bị nhiệt miệng thì nên bôi thuốc sẽ mau khỏi hơn đó." Thẩm Thuần ngồi đối diện, điều khiển nhân vật trên màn hình game nói.
Tối hôm đó, sau khi uống rượu no say, lại còn đi bộ về, dù là thanh niên tràn đầy năng lượng cũng không còn sức để chơi game nữa. Tuy nhiên, việc này có thể sắp xếp bất cứ lúc nào, sau một đêm làm quen, họ thường xuyên rủ hắn chơi cùng.
Thẩm Thuần đã tiếp xúc với nhiều trò chơi, dù tên nhân vật có thay đổi, nhưng về cơ bản chiêu thức đều giống nhau. Thêm vào đó, tầm nhìn của hắn cực kỳ tốt, phản ứng nhanh nhạy, nắm bắt trò chơi như một game thủ lão luyện.
Nghe lời hắn nói, Tạ Bách Viễn dừng tay một chút, vị pháp sư đang trong trận đấu bỏ lỡ cơ hội ăn pentakill, nhân vật do Thẩm Thuần điều khiển đã kịp bấm nút kết liễu.
“Cướp mất pentakill của hội trưởng, đàn em ngầu thật!”
“Hội trưởng ăn được pentakill chẳng khác nào ăn cơm uống nước, đây gọi là nhường nhịn, mày hiểu cái gì?”
Trong micrô vang lên tiếng nói, mấy người khác đồng loạt "xì" một tiếng.
Rượu Thuần say lòng: Cảm ơn hội trưởng
Tạ Bách Viễn không bật mic, chỉ lặng lẽ điều khiển nhân vật trở về vị trí an toàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Thuần một cái. Anh không nghĩ người này cố tình cướp mạng của mình, chỉ là: “Ý cậu là gì?”
Anh đang thắc mắc về việc bị nhiệt miệng, làm sao người này lại biết?
"Sáng nay thấy hội trưởng soi gương, lật môi." Thẩm Thuần ngẩng đầu nhìn anh cười nói.
Bình thường người ta soi gương lật môi xem chỗ nào bị nhiệt là chuyện rất bình thường, bị người khác nhìn thấy cũng không có gì. Nhưng khi hành động này bị Thẩm Thuần nhìn thấy, một cảm giác bồn chồn khó tả dâng lên trong lòng Tạ Bách Viễn. Anh vô ý thức lướt ngón tay, đột nhiên trong micrô vang lên tiếng nói.
“Hội trưởng, em không cố ý cướp mạng của anh đâu! Sao anh lại dừng đánh phát cuối vậy?”
Đạo trở chi trường: Không sao.
Thực lực của Tạ Bách Viễn rất mạnh, dù một trận có sai sót, nhưng muốn thắng đẹp mắt cũng không quá khó với anh.
Chữ "Chiến thắng" hiện lên, Tạ Bách Viễn trở về đội hình, gửi một câu "Lần sau chơi tiếp" rồi rời đội.
Trong đội lập tức than thở.
“Hôi trưởng, nếu anh đi thì bọn em sẽ thua liên tục đó, chơi thêm một ván đi!”
“Thẩm Thuần có muốn tiếp tục chơi cùng không?”
“Đàn em chơi hỗ trợ quá đỉnh.”
Rượu Thuần say lòng: Tí nữa em có tiết học, lần sau đi.
Thẩm Thuần thoát game, xem lịch học rồi đứng dậy, nhưng khi đi đến cửa lại nhìn Tạ Bách Viễn đang có chút do dự: “Hội trưởng ở ký túc, có cần em mua thuốc giúp không?”
"Không cần, chiều anh cũng ra ngoài." Tạ Bách Viễn từ chối.
"Vâng." Thẩm Thuần đóng cửa rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại một người, Tạ Bách Viễn dù đã rời đội nhưng vẫn ở lại chỗ tính KDA. Dù Thẩm Thuần chơi vị trí hỗ trợ, nhưng điểm số cũng rất cao. Trận vừa rồi, Tạ Bách Viễn với vai trò pháp sư yếu ớt đã có cảm giác an toàn và thoải mái hơn hẳn so với bình thường.
Nhưng dù là chơi game hay nhờ mua thuốc, cũng chỉ là tình cảm bạn bè cùng phòng. Những việc như vậy người khác cũng sẽ làm, cũng sẽ nhắc nhở, nhưng không ai tinh tế như Thẩm Thuần. Đây chỉ là hành động bình thường, là anh đã nghĩ quá nhiều.
Tạ Bách Viễn cũng thu dọn đồ đạc ra ngoài, đến thư viện. Chỗ ngồi cố định của anh năm nhất thường có rất nhiều quà tặng, năm hai giảm bớt, đến bây giờ gần như không còn. Không phải không ai muốn tặng, chỉ là trước giờ Tạ Bá Viễn đều không nhận, cuối cùng những món quà đó bị dọn dẹp hoặc bỏ đi, dần dần chỗ của anh cũng yên tĩnh trở lại.
Nhưng hôm nay đến nơi, anh lại phát hiện trên bàn có một cái cốc. Tạ Bách Viễn hơi nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi cô gái bên cạnh: “Ở đây có người ngồi chưa?”
Dù thư viện chọn chỗ ngồi bằng máy tính, nhưng khi không còn chỗ, người ta cũng có thể chọn chỗ ngồi của người khác chưa đến để tự học. Sáng nay Tạ Bách Viễn có tiết nên không đến, người khác ngồi cũng không sao.
Cô gái đó mở to mắt, có chút ngại ngùng nhưng cố tỏ ra bình tĩnh: “Chưa có ai.”
A, học trưởng nói chuyện với cô! Không uổng công sáng sớm huy động cả phòng cùng nhau tranh chỗ.
"Ừm, cảm ơn." Tạ Bách Viễn ngồi xuống, định di chuyển cốc sang một bên để dọn chỗ thì phát hiện tờ giấy ghi chú bên dưới.
Chữ viết tay, mang chút thanh tú, lời nhắn trông rất ấm áp: ‘Hội trưởng, trà hoa cúc có thể giảm nhiệt’.
Tạ Bách Viễn xem tờ giấy này, nhưng thậm chí không mở nắp cốc, chỉ đẩy sang một bên, sau đó lấy sách ra tự học.
Hứa Trạch từ khi Tạ Bách Viễn đến đã luôn quan sát hành động của anh, nhìn thấy anh phát hiện cái cốc, thấy anh hỏi han rồi nhìn thấy tờ giấy ghi chú, trái tim vốn đã căng thẳng càng thêm lo lắng. Nhưng khi Tạ Bách Viễn đẩy sang một bên như không thấy gì, trái tim y như chiếc diều đứt dây rơi xuống.
Hứa Trạch đã nghe nói về cách xử lý của Tạ Bách Viễn, tất cả quà tặng đều bị từ chối. Y chỉ nghĩ một cốc trà hoa cúc giảm nhiệt thôi, dù bị phũ cũng không sao. Nhưng khi thực sự bị từ chối, vẫn cảm thấy thất vọng.
Tạ Bách Viễn làm sao có thể để mắt đến người như y chứ.
Chuyện trà hoa cúc, Tạ Bách Viễn không để tâm, anh chỉ như thường lệ hoàn thành nhiệm vụ của mình, rồi khi thư viện đóng cửa thì thu dọn đồ đạc rời đi. Những người còn lại rất ít, Tạ Bá Viễn khi đăng ký mượn sách liếc nhìn chỗ ngồi của mình, thấy một bóng người hơi gầy đi lấy cái cốc bị bỏ lại.
Một... nam giới.
Y đi nhẹ nhàng, rời đi cẩn thận, dù là lấy lại đồ của mình nhưng lại như kẻ trộm.
Tạ Bách Viễn nhìn gương mặt nghiêng có vẻ quen thuộc và mái tóc hơi dài của người đó, cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi.
"Cậu sinh viên, thẻ mượn sách." Giáo viên hướng dẫn nhắc nhở.
"Cảm ơn." Tạ Bách Viễn lấy sách, khi đi đến hành lang mới nhớ ra mình đã gặp người đó ở đâu.
Lần trước vô tình va phải người đó,y cũng thích cùng giới? Thôi, thích hay không cũng không liên quan đến anh, nếu thực sự tỏ tình thì từ chối là được.
Bên ngoài trời tối đen, Tạ Bách Viễn đeo ba lô một bên đến ngã tư, nhớ lại lời Thẩm Thuần. Thực ra trước giờ bị nóng trong cũng chỉ vài ngày là khỏi, không cần mua thuốc, nhưng hôm nay đã nói với Thẩm Thuần rồi, tốt nhất nên đi một chuyến.
Tạ Bách Viễn đổi hướng, nhưng khi đến nơi lại phát hiện hiệu thuốc trong trường đã đóng cửa, muốn mua thuốc phải ra ngoài trường.
Anh do dự một chút, cuối cùng quyết định về ký túc xá.
Trước đây, khi mở cửa phòng chỉ có một mình, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy ánh đèn, Thẩm Thuần đang ngồi trên giường chơi game, trong micrô thỉnh thoảng vang lên tiếng nói của người khác, nghe rất náo nhiệt.
"Hội trưởng về rồi." Thẩm Thuần nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn nói.
"Ừm." Tạ Bách Viễn đáp.
“Hội trưởng vào game đi!”
“Mấy ván này thuận lợi lắm, hội trưởng mau vào kéo rank bọn em.”
“Đàn em chơi xạ thủ cũng rất lợi hại, mạnh mẽ hợp nhất, đánh đâu thắng đó.”
Những âm thanh ồn ào trước đây, giờ lại cảm thấy rất náo nhiệt. Tạ Bách Viễn treo ba lô, định đi tắm trước, nhưng khi quay đầu lại thấy trên bàn có một hộp thuốc nhỏ, thuốc xịt miệng, trị viêm do nóng trong.
"Cậu mua à?" Tạ Bá Viễn quay đầu hỏi, “Anh không là anh bảo tự mua sao?”
Thẩm Thuần tắt mic, ngẩng đầu cười: “Em nghĩ hội trưởng tối nay về muộn, hiệu thuốc có thể đóng cửa nên tiện đường mua luôn, không cần cảm ơn đâu.”
Do sự báo cáo nhiệt tình của 521, Thẩm Thuần đúng là tiện đường.
"Anh chuyển tiền cho cậu." Tạ Bách Viễn cầm hộp thuốc cảm thấy có chút bối rối, trong lòng sôi sùng sục như nước sôi, nhưng trên mặt vẫn phải kìm nén cảm xúc.
Cũng là sự quan tâm của người khác, anh không để ý thì thực sự không để ý, để ý thì lại cảm thấy ân cần.
Hóa ra đôi khi không phải nhìn vào hành động, mà là người không đúng, thì cái gì cũng không đúng.
"Được." Thẩm Thuần tùy ý đáp.
Tạ Bách Viễn trong lòng dần lắng xuống, Thẩm Thuần chỉ coi anh là bạn mà thôi.
Tiền chuyển xong, Tạ Bách Viễn nhìn biểu hiện chăm chú của Thẩm Thuần trên màn hình, đột nhiên cảm thấy khó ở trong không gian này, quay người vào nhà tắm.
Khi cửa đóng lại, Thẩm Thuần chống tay lên má, nhìn thoáng qua cửa nhà tắm, ánh mắt sâu thẳm. Rung động với hắn không phải chuyện tốt, có vẻ ký túc xá này không thể ở lâu được nữa.
Chuyển nhà thật phiền phức, nhưng giường vẫn phải giữ, dù tình cảm không thể cắt đứt bằng cách tránh mặt, nhưng quá gần cũng sẽ sinh ra vấn đề.
Theo báo cáo của 521, Hứa Trạch đã bắt đầu theo đuổi Tạ Bách Viễn. Người đó nhìn nội tâm nhưng lại rất kiên cường.
Tạ Bách Viễn tắm xong, vốn định mặc áo phông và quần đùi chỉnh tề, nhưng khi lau tóc trước gương, trong lòng đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ.
Có lẽ anh có thể thử xem xu hướng tình dục của Thẩm Thuần. Trước đây chỉ là phỏng đoán, chưa xác nhận người đó có phải là thẳng hay không.
Cửa nhà tắm mở ra, Thẩm Thuần chơi hai ván game rồi bỏ, đang lên kế hoạch cho học kỳ này. Bằng lái xe cần lấy, chứng chỉ tiếng Anh và các loại chứng chỉ khác đều cần chuẩn bị trước. Đã quyết định sống cả đời, thì việc thêm hào quang không bao giờ là thừa.
Tâm trạng hắn thoải mái, khó tránh khỏi nhìn một cái khi có tiếng động. Và cái nhìn đó khiến hắn hơi nhướn mày.
Là nhân vật trung tâm của một thế giới, dù kết cục bi thảm, Tạ Bách Viễn cũng sở hữu ngoại hình xuất chúng.
Vai rộng eo thon không cần nói, cơ bụng cũng rất săn chắc, không hề thô kệch mà cực kỳ thu hút.
Tạ Bách Viễn da trắng, thường mặc đồ sáng màu, thêm tính cách lạnh lùng, con người càng thêm lạnh lẽo. Nhưng bây giờ chỉ mặc quần đùi, dưới ánh đèn lộ ra làn da như ngọc, vẻ lạnh lùng không hề giảm, nhưng lại khiến người ta muốn làm gì đó.
Dục vọng phá hoại bẩm sinh của con người? Có lẽ là vậy.
Thẩm Thuần thích đàn ông, hắn tự nhận mình không phải thánh nhân, sắc đẹp trước mắt, sao có thể không khiến người ta thèm muốn.
Thẩm Thuần dừng tay gõ bàn phím, chống cằm nhìn chằm chằm vào Tạ Bách Viễn.
Ánh mắt của hắn không có gì dâm ô, chỉ là ngưỡng mộ, nhưng cái nhìn không chút né tránh đó khiến Tạ Bách Viễn căng thẳng đến mức suýt đi hai hàng, lông tơ cũng dựng lên.
Làn da vốn như ngọc giờ phơn phớt hồng, Tạ Bách Viễn gượng bình tĩnh nhìn Thẩm Thuần: “Nhìn gì?”
Thẩm Thuần nhìn vệt hồng đó, trong lòng "xì" một tiếng: “Hội trưởng có da có thịt, body đẹp đấy.”
Không chuyển nữa, chuyển cái gì.
_________
Đã sửa ngày 08 tháng 06 năm 2025.