"Vì sao?" Thẩm Thuần mở miệng hỏi.
Phượng Phi Bạch ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt có chút nghi hoặc: “Chuyện gì?”
"Bệ hạ là hoàng đế, thiên hạ này vốn là của Bệ hạ, thần dưới nắm quân đội, trên nắm triều chính, việc gì cũng phải qua tay, nói một câu mưu đồ đế vị cũng có, loạn thần tặc tử như vậy, theo lệ các triều đại trước, dù xé xác ngàn lần cũng không quá đáng, Bệ hạ không những không muốn giết thần, ngược lại còn mang lòng áy náy, vì sao?" Thẩm Thuần nhìn cậu mỉm cười hỏi.
Ánh mắt của anh không sắc bén, nhưng Phượng Phi Bạch đối diện với ánh nhìn ấy, tựa như mọi suy nghĩ trong lòng đều bị lộ ra trước mặt.
Vì sao? Tự nhiên không chỉ vì ngưỡng mộ, mà là vì ái mộ. Không biết từ lúc nào, trong mắt trong lòng chỉ còn chứa được một người này.
Mẫu hậu không phải không nghĩ đến việc để cậu nạp hoàng hậu, nhưng dù sắc đẹp có tốt đến đâu, nghiêng nước nghiêng thành cũng không thể lay động nội tâm cậu. Người khác dù tốt, so với Thẩm Thuần, đều không có chỗ so sánh.
Đã yêu người tốt nhất thế gian, làm sao có thể chứa thêm người khác?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT