Bị phát hiện mất rồi, không gặp mặt quả thật không được.  
Thẩm Thuần chắp tay sau lưng đi tới, tiếng cười nói vui vẻ trước đó đã biến mất, cung nữ đồng loạt quỳ xuống hành lễ, ngay cả thái hậu vốn đang ngồi cũng đứng dậy, dung mạo tuy đoan trang, nhưng trong mắt khó che giấu vẻ căng thẳng.  
"Bái kiến bệ hạ, bái kiến thái hậu." Thẩm Thuần đi đến trước mặt chắp tay hành lễ.  
"Ái khanh bình thân, không cần đa lễ." Phượng Phi Bạch siết chặt tay cầm cung nhỏ, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Thẩm Thuần.  
"Dực vương không cần đa lễ." Thái hậu bước ra khỏi lương đình, áo rộng che lấp cây cung nhỏ trong tay Phượng Phi Bạch, "Sao hôm nay vương gia lại có thời gian đến ngự hoa viên vậy?"  
Tuy bà mang danh là thái hậu cao quý, nhưng không phải ở vị trí vững chắc. Phu quân đã qua đời, vinh hoa của người mẹ giờ phải trông chờ vào đứa con trai. Thế nhưng đứa con còn nhỏ, không có khả năng tự bảo vệ, chỉ cần sơ sẩy một bước, e rằng rơi khỏi ngôi cao cũng chỉ là chuyện sớm muộn.  
Bà tuy cảm kích ơn cứu mạng hai lần của Thẩm Thuần, nhưng lại càng thêm sợ hãi anh.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play