Lục Dạ tiếp tục sờ lên trên, gần như chạm đến đầu gối rồi nói: “Không phải đau đầu gối chứ?”
"Đến đây thôi, đừng động nữa," Lận Thu hít một hơi sâu nói.
"Không biết có gãy xương không, chúng ta rời khỏi đây trước đã." Lục Dạ nhặt một đoạn cành cây bên cạnh, xé một dải băng trên người buộc vào chân hắn ta nói “Đứng lên.”
Lận Thu dựa vào lực của hắn đứng dậy, bước từng bước một về phía cửa sổ, trong đêm tối có chút nghi hoặc tại sao những người canh gác vẫn chưa tỉnh thì bị Lục Dạ bế lên.
"Anh làm gì vậy?" Lận Thu hỏi.
"Nhỏ tiếng thôi." Lục Dạ nói, “Anh muốn gọi hết mọi người đến đây à? Lúc đó muốn chạy trốn càng khó hơn, anh đi chậm thế này, tôi bế anh cho nhanh.”
Hắn đặt Lận Thu ra ngoài cửa sổ, giữa buổi sáng sớm lạnh lẽo mà mồ hôi ướt đẫm cả trán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT