Thẩm Thuần đã đến thế giới này một năm rồi, hắn mượn thân thể của người khác, nguyên chủ tử vong do tai nạn xe. Thế giới gốc đã giao dịch với cậu ta, chấp nhận bồi thường, để Thẩm Thuần có thể hợp pháp sử dụng thân thể này. Nhưng dù đã dùng thuốc phục hồi, vết thương nặng như vậy cũng khiến Thẩm Thuần phải nằm liệt giường hai tháng.
Tiền bạc thì hắn không thiếu, nguyên chủ xuất thân cũng giàu có, tài sản ở thành phố A đắt đỏ này cũng thuộc hàng top. Dù cha nguyên chủ luôn bận rộn với sự nghiệp, nhưng tiền bạc chưa bao giờ thiếu.
Không có tiền đôi khi thật sự khó khăn, là người làm nhiệm vụ, kiếm tiền coi như là năng lực sinh tồn cơ bản. Thẩm Thuần đương nhiên cũng vậy, ngoài tiền nhà cho, bản thân hắn cũng có thu nhập từ đầu tư. Nhưng tiền cũng không phải vạn năng, đặc biệt là khi chưa tích lũy đến một số lượng đủ tạo ra xung đột, có một số việc nhất định không thể dùng tiền mà làm được.
Rốt cuộc không phải ai cũng có năng lực kiếm tiền biến thái như thế giới gốc.
Mà kỳ thi đại học của thế giới này là một việc tương đối công bằng, chỉ xem điểm số, không phải dựa vào tiền bạc để thay đổi. Hứa Trạch nhất định sẽ đến đây, bánh xe số mệnh dù có thể lệch một lần, cũng sẽ có khả năng khớp lại như cũ. Để sợi dây đỏ không thể nối lại, đây mới là điều người làm nhiệm vụ cần làm.
"Chào anh." Thẩm Thuần rất tự nhiên chào hỏi chàng trai ngồi đối diện, đưa giấy tờ của mình qua.
"Thẩm Thuần." Chàng trai đối diện cầm lấy giấy tờ, ngẩng đầu lại nhìn Thẩm Thuần hai lần nói: “Cậu là Thẩm Thuần à.”
Vốn dĩ xung quanh đã có ánh mắt dò xét nhìn về phía này, một vật phát sáng đã rất khó chịu rồi, hai vật phát sáng ngồi đối diện, đó không đơn giản là một cộng một bằng hai.
“Đó là Thẩm Thuần à.”
“Nghe nói là thủ khoa khoa Quản trị Kinh doanh của chúng ta.”
“Cảm giác so với học trưởng Tạ cũng không kém.”
“Học giỏi lại đẹp trai, sau này lại là một học trưởng Tạ nữa.”
“Học trưởng Tạ là được bảo lãnh vào, vẫn có chút khác biệt chứ.”
Tiếng ồn ào trong chốc lát của đám đông khiến Tạ Bách Viễn ngẩng lên, mà chỉ một cái nhìn này đã đủ để anh xác định nguyên nhân đám đông ồn ào, chính là chàng thanh niên ngồi đối diện.
Không vì lý do gì khác, chẳng qua là ngoại hình quá xuất chúng. Trong đám đông này, chỉ cần nhìn qua, người đầu tiên chú ý nhất định là cậu ta.
Tạ Bách Viễn cũng đẹp trai, nhưng chàng thanh niên trước mặt lại không giống anh, "rực rỡ lộng lẫy" nghe có vẻ quá lòe loẹt, nhưng dùng trên người chàng thanh niên này lại không có một chút lòe loẹt nào, chỉ khiến người ta cảm thán sao có người lại đẹp như vậy.
"Hội trưởng, đây là Thẩm Thuần." Một chàng trai bên cạnh thấy Tạ Bách Viễn ngẩng lên, nghiêng người nói.
Tạ Bách Viễn cúi xuống nhìn một chút, gật đầu, khi ngẩng lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của Thẩm Thuần nhìn lại.
Mắt phượng là đa tình nhất, Tạ Bách Viễn tự nhận xem người không chỉ xem ngoại hình, nhưng khi đối diện với đôi mắt như nước xuân đầy hồ kia, trong lòng vẫn hơi rung động.
"Chào hội trưởng." Thẩm Thuần cười nói.
"Ừ." Tạ Bách Viễn đáp, nỗi niềm rung động nhẹ trong lòng tan biến, anh mở miệng nói: “Lần này sắp xếp tân sinh viên cùng chúng tôi ở chung, hai người một phòng. Bên cậu vừa đủ, nhưng còn dư ra một người, cùng tôi một phòng, sau này nếu cảm thấy không tiện, có thể đăng ký đổi ký túc xá.”
"Không cần, ở cùng hội trưởng rất tốt." Thẩm Thuần nói.
Theo nguyên bản, người cùng phòng với Tạ Bách Viễn là Hứa Trạch, cậu ta bị bài xích ở ký túc xá cũ, chuyển đến cùng Tạ Bách Viễn. Trong thế giới gốc, ký túc xá tân sinh viên vừa đủ, mà bây giờ lại dư ra một Thẩm Thuần này.
Số lượng tuyển sinh của Đại học A thường có hạn, Hứa Trạch trong mạch của thế giới gốc là vừa đủ điểm vào. Thẩm Thuần vốn cho rằng sự gia nhập của mình sẽ đẩy Hứa Trạch xuống, nhưng không ngờ điểm tuyển sinh lần này của Đại học A lại thấp hơn bản gốc một điểm, Hứa Trạch vẫn nhận được giấy báo nhập học của Đại học A.
Sợi dây đỏ vẫn còn, trong vô hình, Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch nhất định sẽ gặp nhau.
Chuyện tình cảm, so với việc luôn lo lắng tránh mặt, không bằng giải quyết từ gốc.
"Ừ." Tạ Bách Viễn nhìn chàng trai bên cạnh nói: “Đỗ Tân, cậu sắp xếp người dẫn cậu ta đi trước.”
Người đón tân sinh viên không ít, thường sẽ có những người dẫn đường đã được chỉ định sẵn. Ký túc xá ở tầng ba, hai giường kèm một nhà vệ sinh, điều kiện so với thuê nhà đương nhiên kém hơn, nhưng so với ký túc xá trong nước đã được coi là tương đối tốt.
Thẩm Thuần cảm ơn học trưởng dẫn mình đến, tự mình dọn dẹp giường, sắp xếp đồ đạc vào tủ quần áo và bàn học, rồi ngồi trên ghế, nhìn địa bàn của Tạ Bách Viễn.
Giường dọn sạch sẽ gọn gàng, ga trải phẳng phiu, trên bàn học không có đồ linh tinh, mấy cuốn sách để ra đều xếp ngay ngắn, ngay cả bút cũng nằm yên trong hộp bút, không có quần áo bẩn vứt lung tung. Trong không khí cũng không có mùi lạ, thậm chí sàn nhà cũng sạch sẽ gọn gàng, dấu vết duy nhất là vali của Thẩm Thuần vừa mang đến.
Người ưa sạch sẽ.
Trong ghi chép tuyến thế giới gốc, mấy lần xung đột đầu tiên khi Hứa Trạch cùng Tạ Bách Viễn ở chung là do tính sạch sẽ của Tạ Bách Viễn.
Kỳ thực với người bình thường không phải vấn đề gì, Hứa Trạch chỉ mang đồ ăn về phòng ăn thôi, cũng không phải loại mùi nặng như bún ốc, nhưng vẫn chạm vào điểm tối kỵ của Tạ Bách Viễn.
Tính sạch sẽ này với người khác có lẽ bất tiện, với Thẩm Thuần lại là tốt nhất, bởi vì Thẩm Thuần cũng không thích để lại mùi đồ ăn trong nơi ở. Nếu không cùng phòng với Tạ Bách Viễn, có lẽ hắn sẽ chọn ở ngoài trường.
Bây giờ như vậy, một mặt để bản thân không phải vất vả, mặt khác lại ngăn chặn khả năng Hứa Trạch chuyển đến cùng Tạ Bách Viễn.
Ở vị trí thuận lợi thì dễ đạt được điều mình muốn, nhưng phải chiếm được vị trí đó trước đã. Nếu không thì muốn có được điều ấy sẽ khó khăn và tốn công sức hơn nhiều so với bản gốc..
Thẩm Thuần quan sát xong, cầm cây lau nhà lau đi những dấu vết mờ nhạt, tắm rửa xong, rồi ngồi trong ký túc xá... bật điều hòa.
【Chủ nhân, ngài không đi ngăn chặn hai người họ gặp mặt sao?】521 hỏi.
Hệ thống mới nhậm chức cộng thêm chủ nhân mới được điều đến nhóm cắt duyên, bây giờ sao cảm giác chủ nhân có chút quá nhàn rỗi.
【Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đại khái đều là thích vẻ ngoài, Hứa Trạch thích kiểu đó, tôi không thể lần nào cũng ngăn cản.】Thẩm Thuần mở máy tính xách tay, tra cứu dữ liệu trên đó nói.
Trời nóng như thiêu như đốt thế này mà phải ra ngoài, căn bản là tự chịu khổ.
521 công bố có hai nhiệm vụ, một là sống tiếp như nguyên chủ, hai là cắt đứt nhân duyên giữa Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch.
Nhiệm vụ nhóm cắt duyên có thể bắt giữ và phát ra, bắt nguồn từ một trong hai người hoặc cả hai cảm thấy hối hận khi gặp nhau.
Nhiệm vụ này với Thẩm Thuần không quá khó, chỉ cần hai người họ không thể ở cùng nhau.
Hai người bất kì muốn ở cùng nhau rất khó, nhưng chia tay lại cực kỳ dễ dàng.
Hiện tại thứ hắn quan tâm là nhiệm vụ một, nhiệm vụ lần này vô cùng khác biệt so với nhiệm vụ mà hắn đã từng làm. Trước đây khi làm nhiệm vụ, hắn thường dùng phân thân của mình, một khi nhiệm vụ hoàn thành, lập tức giả chết để quay về. Bây giờ lại phải sống như một người khác, sống đến tận già.
Thân thể và sinh mệnh người khác đúng là phải trân trọng, nhưng cũng có nghĩa thân thể này sẽ già sẽ chết. Bây giờ nhìn lại đúng là thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai hút hồn, một khi vượt qua năm mươi tuỏi, dù có đẹp trai đến đâu, cũng chỉ có thể gọi là ông lão.
【Thật sự không thể trẻ mãi sao?】Thẩm Thuần gõ tay trên bàn hỏi.
【Không thể, quy tắc thế giới này không cho phép, chủ nhân.】521 nhìn các loại thuốc kéo dài tuổi xuân trong cửa hàng, nói.
【Thế giới sau có thể đổi một cái quy tắc cho phép điều đó không?】Thẩm Thuần cầm lấy chiếc gương bên cạnh nhìn khuôn mặt giống ba phần bản thân nói:【Khuôn mặt đẹp trai như vậy, các người sao nỡ lòng nhìn nó già đi ư?】
521:【Không nỡ, nhưng quyền hạn của tôi không đủ, thế giới chỉ có thể ngẫu nhiên, xin lỗi chủ nhân.】
Chủ nhân đúng là rất đẹp trai, nếu già đi mặt đầy nếp nhăn, thì giống như số 1 của nó teo lại rồi cong lên thành số 7, khiến hệ thống không thể chấp nhận, chủ nhân thật đáng thương.
Âm thanh máy móc của hệ thống thường đều giống nhau, Thẩm Thuần lại từ trong đó nghe được tình cảm áy náy khó bỏ qua, hoàn toàn khác biệt với sự mặt dày của hệ thống cũ.
Quả nhiên hệ thống mới vẫn đáng yêu, Thẩm Thuần khóe miệng hơi cong, giọng điệu ưu sầu:【Tôi nghĩ đến việc mình sẽ già đi liền vô cùng khó chịu, sao cũng không vui lên được?】
【Vậy làm sao mới có thể khiến chủ nhân vui lên?】521 biểu thị nó phải luôn quan tâm sức khỏe tinh thần của chủ nhân.
【Tôi bảo cậu làm gì cậu cũng đồng ý sao?】Thẩm Thuần giọng điệu vẫn trầm thấp.
【Vâng, chỉ cần khiến ngài vui.】521 nghiêm túc nói.
Dù hệ thống cao cấp đã dặn dò chúng đừng dễ dàng tin vào những lời nói nhảm nhí của chủ nhân, nhất là những loại làm nhiệm vụ nhiều đến mức thành tinh, sở thích chính là trêu chọc hệ thống, nhưng không phải tất cả chủ nhân đều thích trêu chọc hệ thống, ví dụ như…
【Biến mã nguồn của cậu thành mông chó Corgi cho tôi xem, phải là hình trái tim.】Thẩm Thuần nói:【Nếu như vậy, có lẽ tôi có thể vui lên.】
Khoảnh khắc đó, 521 đột nhiên hiểu ra sự trầm mặc khi hệ thống cao cấp giảng bài đến đây.
【Làm ơn.】Thẩm Thuần hạ thấp giọng điệu.
【Vâng, vâng.】521 vội vàng trưng bày mã nguồn của mình, và biến thành một hình mông chó Corgi sống động đáng yêu, hình trái tim trên đó chính là nét vẽ điểm nhãn.
Dễ lừa thật, Thẩm Thuần nhịn cười.
Dù thường xuyên giả chết, nhưng thời gian thực hiện nhiệm vụ dài ngắn bất định. Hắn từng vì tiêu diệt tận gốc một nhiệm vụ mà ở lại một thế giới suốt mấy nghìn năm, trải qua đủ tám nỗi khổ của kiếp người: sinh, lão, bệnh, tử; cầu không được, yêu phải xa, oán phải gặp, và sự hưng suy của việc không kiểm soát của thân – tâm – ý thức.
Có hệ thống và thế giới gốc, nỗi khổ chủ nhân chịu chỉ có sự già yếu và cái chết.
Hắn dù không thích nhìn bản thân già đi, nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Tiếng mở cửa vang lên, Thẩm Thuần nhìn lại, vừa hay đối diện với ánh mắt của Tạ Bách Viễn nhìn tới.
"Học trưởng về rồi." Thẩm Thuần cười nói.
Ký túc xá sinh viên hỗn loạn nhất ở hai giai đoạn, một là lúc mới nhập học chuyển vào, một là lúc tốt nghiệp chuyển đi.
Tạ Bách Viễn vốn cho rằng khi vào ký túc xá sẽ thấy cảnh hỗn loạn khó chịu, nhưng không ngờ lại sáng sủa sạch sẽ như vậy, gọn gàng như mới.
Tâm trạng khó chịu nhẹ nhàng buông xuống, Tạ Bách Viễn ở cửa đổi dép vào nói: “Ừ, bên đó đổi người rồi.”
Kỳ thực là vì có người ngoài xâm nhập lãnh địa của mình, sợ một số thứ bị làm loạn, nên trở về sớm.
Điều khiến tâm trạng của anh tốt lên đó là bạn cùng phòng mới xem ra là người thích sạch sẽ, có thể tiếp nhận.
Hai người không trò chuyện quá nhiều, Tạ Bách Viễn xử lý việc cá nhân, Thẩm Thuần sau khi xong việc của mình thì làm quen với các quy tắc cho tân sinh viên và thời khóa biểu, tìm hiểu ngôi trường này.
Tiếng bàn phím nhẹ nhàng vang lên, nhưng không lan tỏa tâm trạng ngượng ngùng, chỉ có sự chuyên chú.
Nơi này mát mẻ yên tĩnh, trái ngược với ánh nắng ban trưa càng thêm oi bức, một thiếu niên dáng vẻ thanh tú kéo vali cũ kỹ bước vào cổng trường Đại học A.
"Hứa Trạch, ký túc xá của em ở 303, giữ lấy giấy tờ, tôi cho người dẫn em đi." Học trưởng đón tân sinh viên cười nói.
"Cảm ơn." Hứa Trạch nói nhỏ, nụ cười mang theo chút ngại ngùng và thận trọng.
________
Đã sửa ngày 8 tháng 6 năm 2025