Buổi diễn thuyết là một hoạt động tuyên truyền giáo dục với chủ đề màu đỏ. Số người tham gia thi đấu trước đây cũng nhiều, nhưng không thể so sánh với lần này, bởi vì... Thẩm Thuần là người dẫn chương trình.

"Đỗ học trưởng..." Thẩm Thuần có chút bất lực.

"Giúp anh lần này nữa đi, làm ơn, nếu không trong buổi diễn thuyết này đám đông chắc chắn sẽ ngủ gục hết!" Đỗ Tân chắp tay cầu xin, vẻ mặt thảm thiết: “Lần này xong, anh sẽ mời cậu ăn cơm. Còn bên Lục Đào, anh sẽ bảo anh ấy sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho cậu, đàn em...”

"Em thì không sao." Thẩm Thuần nói, dẫn một hoạt động cũng chỉ là tốn chút thời gian, nhưng lần trước dẫn chương trình, hội trưởng đã uống đầy một bụng giấm, lần này mà lại thế nữa chắc chắn sẽ nổi cơn ghen: “Nhưng người yêu em có thể sẽ ghen đấy.”

"Cậu có người yêu rồi? Chuyện khi nào vậy? Là ai, tên gì, trông thế nào?" Đỗ Tân hỏi một loạt câu hỏi, sau đó mặt mày ủ rũ: “Cậu có người yêu, chuyện này tốt nhất đừng nói ra, nếu không bạn gái cậu sẽ bị moi móc hết thông tin đấy.”

"Cảm ơn học trưởng, em sẽ bảo vệ cậu ấy." Thẩm Thuần cười.

"Cậu bé này cũng yêu đương rồi, không biết bao nhiêu cô gái sẽ đau lòng tan nát đây." Đỗ Tân thở dài.

Cửa phòng ký túc xá mở ra từ bên trong, Tạ Bách Viễn không biểu cảm nhìn Đỗ Tân một cái, sau đó kéo Thẩm Thuần vào trong, lại đóng cửa trước mặt Đỗ Tân.

"Rầm!" Một tiếng rất lớn.

"Ơ, hội trưởng!" Đỗ Tân vô cùng ngơ ngác, nhưng cảm thấy hình như hội trưởng có chút tức giận: “Có chuyện gì vậy?”

Tạ Bách Viễn mở cửa lại, nhìn Đỗ Tân nói: “Cậu đừng nghĩ Thẩm Thuần dễ sai bảo mà cứ bắt cậu ấy làm việc, không được bắt nạt cậu ấy nữa.”

Cửa lại đóng, Đỗ Tân sờ mũi nói: “Tôi đâu có, rõ ràng là giúp đỡ lẫn nhau mà."

Bây giờ xây dựng mối quan hệ tốt, sau này sẽ có ích rất nhiều. Những người từ đại học A đi ra, phần lớn đều là vàng. Dù Thẩm Thuần là rich kid, đôi khi cũng có thể dùng đến mà.

"Không cần, tôi sẽ dẫn dắt cậu ấy." Giọng nói của Tạ Bách Viễn vang lên từ bên trong.

Đỗ Tân: “...”

Hội trưởng, quan hệ giữa cậu và cậu ấy từ khi nào lại tốt thế này?

Đỗ Tân đi rồi, Thẩm Thuần đặt túi đeo chéo xuống cười một tiếng: “Hội trưởng, em vô tội, Đỗ học trưởng tự ý quyết định, em cũng không có cách nào.”

"Lần sau không được như vậy nữa." Tạ Bách Viễn nhìn hắn nói.

Tất nhiên anh biết không phải do Thẩm Thuần. Hắn tuy có vẻ hào nhoáng, nhưng ngoài những cách đối nhân xử thế cơ bản, chưa từng nói lời nào mập mờ với người khác, chỉ là với cách hành xử này, đã khiến rất nhiều người thích hắn.

"Bên ban Tổ Chức ổn chứ?" Tạ Bách Viễn hỏi.

"Không có vấn đề gì, nhiệm vụ lần này hoàn thành, tiếp theo sẽ là sân khấu của người khác, em chỉ cần giúp đỡ là được." Thẩm Thuần nói.

Tạ Bách Viễn "ừ" một tiếng, Thẩm Thuần cười tiến lại gần: “Vậy anh còn ghen không?”

"Thực ra anh không dễ ghen như vậy." Tạ Bách Viễn cứng miệng nói.

Thẩm Thuần không nói gì, chỉ cười: “Thực ra nếu anh lo lắng, chúng ta có thể công khai mối quan hệ.”

"Không cần, chưa cần." Tạ Bách Viễn từ chối: “Bây giờ công khai, ảnh hưởng không tốt đến em.”

Anh đã năm ba, công ty ứng tuyển đã có kết quả, cũng sắp rời khỏi trường. Nhưng Thẩm Thuần vẫn sống ở đây, hắn có khả năng ngồi vào vị trí hội trưởng. Có ánh hào quang này, tương lai chỉ có lợi không có hại.

Nhưng một khi công khai, dù rất nhiều người hiểu chuyện đồng tính, vẫn sẽ có nhiều người nhìn Thẩm Thuần với ánh mắt khác thường, có thể gây trở ngại cho tương lai hắn.

"Được rồi." Thẩm Thuần cũng biết nỗi lo của anh.

Dù bản thân cậu thấy không có gì, cậu thực sự muốn vị trí đó, chỉ là chuyện dễ dàng, nhưng không cần thiết để người yêu lo lắng.

Là đàn ông, đã có người yêu, phải chịu trách nhiệm.

"Ừ." Tạ Bách Viễn yên tâm, dù có chút nặng nề khó tả, nhưng tương lai có thể mong đợi. Gia đình sẽ không có vấn đề, đợi đến khi cả hai bước ra xã hội, có khả năng kinh tế độc lập, không bị ai khống chế, lúc đó công khai cũng không muộn.

"Nhưng em đã nói với Đỗ học trưởng mình có người yêu rồi." Thẩm Thuần nói.

Tạ Bách Viễn sửng sốt nhìn hắn, Thẩm Thuần giơ tay lên cười: “Đến lúc em đeo nhẫn vào tay, người đã có gia đình chắc sẽ không bị người khác nhòm ngó nữa.”

Đúng vậy, Thẩm Thuần một khi có người yêu, dù nhiều người vẫn thích hắn, nhưng chắc chắn sẽ thu liễm rất nhiều, ánh mắt Tạ Bách Viễn trở nên dịu dàng: “Vậy chúng ta đi chọn một đôi.”

"Được." Thẩm Thuần ngáp một cái, ôm eo Tạ Bách Viễn nằm xuống giường, “Chuyện nhẫn để sau, đàn anh ngủ trưa với em đi.”

Tạ Bách Viễn vốn nghĩ hắn muốn làm gì, nghe vậy lại dừng lại, để hắn cọ vào gối ôm mình: “Mệt rồi?”

"Ừm." Thẩm Thuần mũi dựa vào tai anh, giọng đã buồn ngủ “ Nhiều người quá,em phải  nói chuyện cả buổi sáng."

"Vậy nghỉ một chút đi." Tạ Bách Viễn nghiêng người, đối mặt với hắn, vỗ lưng nói.

Thẩm Thuần mỉm cười: “Hội trưởng, anh đang dỗ trẻ con à?”

"Em không phải trẻ con sao?" Tạ Bách Viễn nhẹ nhàng vỗ lưng nói.

Là anh thích hắn trước, cũng là anh lớn tuổi hơn, dù Thẩm Thuần có chín chắn đến đâu, anh cũng muốn nhường nhịn, chiều chuộng hắn.

"Vậy khi nào hội trưởng cho trẻ con tốt nghiệp?" Thẩm Thuần nhẹ nhàng di chuyển, áp sát anh hơn, nói khẽ.

Giữa những người yêu trưởng thành thường sẽ có những cử chỉ thân mật vượt qua nụ hôn, đặc biệt là trong trường hợp đã hứa hẹn cả đời, càng dễ động lòng.

Chỉ là Thẩm Thuần còn nhỏ, Tạ Bách Viễn tưởng hắn không muốn, nhưng bây giờ lại chủ động đề xuất: “Em muốn với anh... không hối hận chứ?”

Thẩm Thuần lim dim mắt, ôm chặt Tạ Bách Viễn: “Tất nhiên không hối hận, em muốn ôm hội trưởng đã lâu lắm rồi.”

Đầu óc Tạ Bách Viễn như bị một tia chớp lớn đánh trúng, suy nghĩ vốn đang hỗn độn đột nhiên tỉnh táo: “Em muốn ở trên?! Cậu không phải thụ sao?”

Thẩm Thuần mở mắt, bất lực: “Hội trưởng, rốt cuộc em đã cho anh ảo giác gì để anh nghĩ em là thụ vây?”

Tạ Bách Viễn: “...”

Đúng vậy, những nụ hôn chủ động, cơ thể mạnh mẽ, cùng những yêu cầu chủ động này, anh luôn cảm thấy không đúng lắm, thực ra chỉ vì Thẩm Thuần là công!

Nhưng chàng trai này trông quá xuất sắc, tính cách lại thích tán tỉnh, ở đây lại luôn có chút ngọt ngào. Tạ Bách Viễn cảm thấy hiểu lầm cũng bình thường, nhưng anh cũng chưa từng nghĩ mình sẽ nằm dưới.

Tình huống này thường thuộc về nhóm ít người trong giới. Tạ Bách Viễn biết chút ít, dù không sâu, nhưng cũng đại khái biết về thụ nhiều hơn. Những người đó phần lớn là hai thụ làm với nhau, một người gượng làm công, nhưng đến hai người họ thìi ngược lại.

Nhưng dù vậy, anh cũng không muốn buông tay người này.

Hơi thở của Thẩm Thuần trở nên đều đặn, ngủ vô tư, Tạ Bách Viễn nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn thở dài, hôn lên đôi môi hơi cong trong giấc ngủ: “Thôi vậy.”

Hắn muốn ở trên thì ở trên, nhưng anh đã từng tra tài liệu, sợ làm hắn bị thương nên định để bản thân chịu đựng. Thế nhưng, Tạ Bách Viễn vẫn cảm thấy… có gì đó không đúng.

Sự mệt mỏi của một người dễ dàng ảnh hưởng đến người khác. Tạ Bách Viễn từ từ nhắm mắt, hơi thở đều đặn. Bên cạnh, Thẩm Thuần mỉm cười nhìn anh.

Câu "thôi vậy" đã nói rõ ý nghĩa, quả nhiên cảm giác được yêu khiến người ta vui vẻ.

Cuộc thi diễn thuyết tổ chức rất thành công, Thẩm Thuần dẫn chương trình gây chú ý, nhưng sau đó chiếc nhẫn trên tay hắn khiến sự chú ý tăng thêm vài bậc.

Ngón tay hắn dài, móng tay cắt gọn, chỉ cần chụp ảnh cũng đủ khiến người ta phát cuồng, huống chi đeo thêm chiếc nhẫn.

Chất liệu bạch kim, không có nhiều hoa văn trang trí, nhưng đeo trên bàn tay đó lại đẹp đến mức khó rời mắt.

“Ngón giữa tay trái, đang yêu say đắm, người khác đừng làm phiền, mình không tin!!!”

“Bạn gái Thẩm Thuần phải xinh đẹp thế nào mới xứng với cậu ấy chứ.”

“Cây cải thảo vừa xuất sắc vừa đẹp trai của chúng ta đã bị hái mất, quan trọng nhất là chưa thấy con lợn trông thế nào!”

“Chàng trai ngây thơ có tình đầu, tim tôi chết rồi, hãy chôn đi.”

“Nói chung, kết cục của tình đầu đều không tốt, rất ít người đi đến kết quả tốt đẹp.”

Hiệu quả đeo nhẫn của Thẩm Thuần rất tốt, chỉ là Tạ Bách Viễn nhìn bình luận này cảm thấy khó chịu. Câu nói này thực ra không sai, Thẩm Thuần còn trẻ, anh cũng trẻ, trẻ tuổi nghĩa là vô số khả năng, khả năng đó có thể tốt, cũng có thể xấu, anh chỉ có thể cố gắng duy trì, để nó đi đến hướng tốt.

Lướt xuống, làm mới trang, Tạ Bách Viễn nhìn thấy bình luận của Thẩm Thuần: Vậy tôi chắc chắn sẽ là một trong số ít đó.

Trẻ con, bốc đồng, không chín chắn như bình thường, nhưng khiến lòng Tạ Bách Viễn mềm nhũn.

Thẩm Thuần chỉ tùy ý chọn một bình luận để trả lời, nhìn những bình luận nổi lên, sau đó cười. Chuyện này Tạ Bách Viễn sẽ thấy, và câu trả lời của hắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý, thể hiện thái độ, để đối phương thấy và yên tâm, sẽ giảm nhiều hiểu lầm và rắc rối trong tình cảm.

Thẩm Thuần dù chưa yêu bao giờ, nhưng hắn thấy quá nhiều. Người và người vốn là cá thể độc lập, muốn hòa hợp thì ắt sẽ có va chạm và tranh chấp. Hiểu lầm và thiếu kết nối sẽ chỉ khiến những mâu thuẫn ấy thêm trầm trọng, thậm chí đẩy mối quan hệ đến bờ tan vỡ. Trong tình huống như vậy, nếu có thể tránh được thì cứ tránh, chỉ cần một hành động thuận tay, một lời nói thuận miệng, tại sao lại không làm?"

521 ghi chép lia lịa.

__________

Đã sửa ngày 9 tháng 6 năm 2025.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play