Edit: Dứa đại ca
Sau khi rời khỏi thành Trung Châu, đoàn người Lãnh Khanh lần lượt đi qua một số thành trì và thôn trấn nhỏ, tình hình có tốt có xấu. Có một số thôn xóm hẻo lánh xa cách với người ngoài vẫn bình yên vô sự, không hề bị thế giới bên ngoài làm ảnh hưởng, một số nơi lại bị yêu quỷ tà ma xâm chiếm rất nghiêm trọng, một số nơi thì vẫn được phòng thủ vững chắc như thành Trung Châu.
Tuy rằng bọn họ có lòng muốn giúp đỡ, nhưng tình hình hiện tại lúc này chính là xu hướng tất yếu phải xảy ra, bọn họ cũng không thể chỉ dùng vũ lực đơn thuần để đảo ngược được. Khi tai ương của trời đất ập xuống, Yêu Linh cũng chỉ muốn tìm kiếm một tia hy vọng mà thôi. Vì có thể được sống sót, bọn họ khát vọng tăng cao thực lực của bản thân, điều này không dễ dàng dùng lời nói miệng lưỡi để thuyết phục được. Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ gặp được người vẫn còn kiên trì và giữ vững nguyên tắc của mình, đám người Thỏ Lương cũng sẽ vui vẻ giúp đỡ, bởi hiếm khi tìm được người không bị mê hoặc như vậy.
Bọn họ lại đi qua một thôn làng nhỏ hoang vắng, hầu hết các ngôi nhà trong làng đều bị hư hại, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy một vài dấu chân vẫn còn sót lại.
Sau khi thăm dò quanh trong thôn, bọn họ phát hiện trong thôn không có một bóng người, cũng không có dấu vết của yêu quái tà ma. Sắc trời đã tối sầm lại, sau khi đi đường mấy ngày liên tiếp, mọi người quyết định ở lại thôn làng nhỏ đổ nát này.
A Sửu tìm một khoảng đất trống trong thôn để đốt lửa trại, hắn vừa đốt lửa vừa nói: “Đường nhỏ trong thôn không có tuyết đọng, vẫn còn dấu chân để lại, có lẽ người dân trong thôn mới rời đi không lâu, nhiều nhất không quá bảy ngày. Thôn trang này có lẽ đã bị phá hỏng khá nghiêm trọng, rõ ràng là bị yêu quái tà ma tấn công. Chắc chắn đã chết rất nhiều người nên những người dân còn lại may mắn sống sót trong thôn không thể không bỏ nhà ra đi.” 
Bộ Nguyệt Quân đi bày trận xung quanh cũng theo hướng ánh lửa mà đi tới chỗ cắm trại, nhưng phía sau hắn vẫn còn có một người nữa đi theo, rõ ràng là do Bộ Nguyệt Quân phát hiện được trong lúc đang thăm dò thôn trang. Giọng nói của Bộ Nguyệt Quân từ rất xa đã có thể nghe thấy: “Trong thời buổi loạn thế này, việc di chuyển đi khắp nơi đúng là chuyện rất bình thường. Chúng ta cũng chỉ có thể hy vọng những người đã rời đi có thể tìm được nơi an cư lạc nghiệp tốt mà thôi.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play