Edit: Dứa đại ca
Lãnh Khanh vừa dứt lời, một người khác từ trong đám người đi ra. Đó là một ông lão râu bạc, bước chân vững vàng, chính là Chung Lưu Phong. Ngay sau đó, Bộ Nguyệt Quân, Cửu Tố, Tố Y và A Sửu cũng lần lượt bước ra khỏi đám đông và đứng ở phía trước.
Mọi người ở khoảng sân luyện hóa đều ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, lại càng không biết mọi chuyện sẽ diễn biến tiếp như thế nào nữa. Mọi ánh mắt dồn dập đổ dồn về phía nhóm người đang đối đầu với thành chủ.
Giọng nói già nua của Chung Lưu Phong vang lên khắp khoảng sân luyện hóa: “Vật trả về đúng chủ cũ cũng không có gì là sai.” 
Quyển tranh vẽ lơ lửng trên không trung của phủ thành chủ đương nhiên cảm nhận được sự tồn tại của Chung Lưu Phong, nó nhanh chóng bay đến nơi trên đỉnh đầu của Chung Lưu Phong, đồng thời tỏa ra từng mảng ánh sáng như vải sa tanh đen. Đó là ánh sáng của mực linh, cũng là linh lực của sinh linh trong bức tranh, chúng giống như dải lụa từng dải liên tiếp trải lên người của Chung Lưu Phong. Cùng lúc đó, sự già cả của Chung Lưu Phong cũng bắt đầu đảo ngược.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhưng còn chưa kịp thở dài, Trịnh Chấp lại đột nhiên ra tay, ngay cả những người khác trong phủ Thành chủ cũng đột nhiên tấn công, bọn họ giống như muốn ngắt lời của Chung Lưu Phong. Nhưng mấy người Lãnh Khanh đã đoán trước được điều này nên không hề hoảng sợ chút nào mà chặn lại đòn tấn công của Trịnh Chấp.
Trịnh Chấp bị đánh lui, một giọng nói uy nghiêm vang lên trong khoảng sân luyện hóa: “Hôm nay nếu ai giúp ta lấy được quyển tranh vẽ này, ta sẽ cho người đó một tòa thành cỡ trung ở Trung Châu!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play